Thiên Tai Càn Quét

Chương 91: Vô Đề

Chương 91: Vô Đề

Nghe nói hiện tại các khu đều có thuyền vật tư neo đậu, những chiếc thuyền này đều được điều từ nơi khác đến, về sau sẽ phụ trách công tác cứu trợ thiên tai theo khu vực. Năm ngày sau, một chiếc thuyền cỡ lớn chạy đến, dỡ vật tư chất đầy lên thuyền vật tư rồi mới rời đi.

“Con thuyền lớn quá.”

Xa xa, mấy người Kiều Thanh Thanh ở ban công nhà mình cũng có thể nhìn thấy bóng dáng chiếc thuyền lớn kia, ba Thiệu lẩm bẩm: “Con thuyền kia chắc chắn tải trọng rất nặng, nếu nước đọng nông hơn một chút có khi chưa chắc nó đã vào được. Lạ thật đấy, lạ quá đi mất, ba sống nhiều năm như vậy, đây mới là lần đầu tiên trông thấy một chiếc thuyền lớn như thế lái vào thành phố đấy.”

Trong ba ngày này, những người dân bị mắc kẹt trong nhà đều đã nhận được vật tư do lính cứu hỏa dùng thuyền xung kích đưa đến từng nhà, tình cảnh khó khăn của nhiều nhà ở vùng xa xôi cùng đường đã được giảm đi rất nhiều.

Một số gia đình có người bị bệnh cũng được sắp xếp đưa đến bệnh viện.

Mưa tạnh, thực sự là một chuyện vui lớn, tạnh mưa rồi rất nhiều chuyện đều có thể bắt đầu làm lại.

Thuyền vật tư mới tới ngoại trừ đồ ăn, còn phân phát cả xuồng, xuồng được phân chia theo từng khu, mỗi tòa nhà của tiểu khu Kim Nguyên đều được phân cho một chiếc, do quân đội chỉ định người trông coi, họ nói: “Phương tiện dưới nước đang rất khan hiếm, nếu xuồng vô cớ bị mất, hư hỏng, sẽ không được cấp phát lại”. Lần này, tất cả đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào chiếc xuồng, ban đêm xuồng được đưa vào nhà cho những người khác trong tòa nhà trông coi.

“Hôm trước là nhà 701 trông coi rồi, hôm qua là nhà 702, hôm nay chính là nhà chúng ta.” Ba Thiệu nói: “Lát nữa đến buổi đêm ba sẽ khiêng nó vào.”

“Chờ một chút đi ạ, xuồng bị nhà 701 chèo đi rồi, vẫn chưa về đâu.”

Chưa đến đêm nhà 701 đã đưa xuồng trở lại, hai bên bàn giao xong liền đưa xuồng vào nhà.

“Lúc chúng tôi trở về thì gặp xuồng của tòa nhà bên cạnh bị hỏng, cả tòa nhà đều đang cãi nhau, hình như còn xách cả dao ra nữa, làm người ta sợ chết khiếp.” Vương Gia Nhạc trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.

“Thảo nào tôi nghe thấy phía trước có tiếng gì rất lớn.” Thiệu Thịnh An giật mình, hỏi bọn họ thêm vài câu xem ra ngoài có thuận lợi hay không.

Vương Gia Nhạc vui vẻ nói: “Cũng thuận lợi, lấy được một lô xô đem về đây rồi, xô trong nhà thật sự không đủ dùng luôn. Nhà anh có cần không, tôi có thể đổi với nhà anh.”

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Mấy ngày sau, Trịnh Thiết Huy cũng không biết làm thế nào mà kiếm được hai bao xi măng, đào đất từ dưới đất lên, trộn lẫn với cành cây quần áo và các vật khác rồi bịt kín ban công lại. Mấy ngày nay luôn có thể nghe thấy tiếng bà Trịnh kêu ca, nói làm như vậy làm quá khó coi, không có tí phong cách nào cả.

Thiệu Thịnh Phi đang câu cá ở ngoài ban công, nghe thấy tiếng phát ra từ nhà bên cạnh còn hỏi: “Phong cách là cái gì vậy em trai?” Thiệu Thịnh An sờ đầu hắn: “Phong cách là một thứ mà người ta theo đuổi trong cuộc sống.”

“Ồ.” Thiệu Thịnh Phi có vẻ hiểu mà cũng có vẻ không hiểu, hỏi: “Vui không, có thể ăn được không?”

Thiệu Thịnh An cười nói “Anh thích câu cá sao?”

“Thích chứ, câu cá vui mà.”

“Tuy bên ngoài có rất nhiều nước, anh không thể ra ngoài chơi nhưng vẫn có thể ở nhà câu cá, đây cũng là một loại thú vui khác trong cuộc sống. Em cảm thấy câu cá rất có phong cách đấy, anh cả thấy sao?”

Thiệu Thịnh Phi vẫn nghe không hiểu, nhưng em trai nói chuyện với hắn dịu dàng như vậy như vậy khiến hắn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, liên tục gật đầu: “Em trai nói đúng.”

không nhịn được cong mắt.

Cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo, sau đó việc phân phối vật tư cứu trợ ngày càng phong phú và đầy đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận