Thiên Tai Càn Quét

Chương 451: Vô Đề

Chương 451: Vô Đề

Đội phó lắc đầu: “Tốt nhất đừng đi. Trịnh Lương Dĩnh đưa ra yêu cầu này với cô rõ ràng là để che giấu qua mắt, khiến người trong tổ điều tra cho rằng cô ta lầm lỡ biết quay đầu. Cô là hàng xóm cũ của cô ta, cô ta cậy nhờ cô đi tảo mộ, người thuộc tổ điều tra mượn việc này phỏng đoán cô ta có lòng chịu đầu hàng, nào ngờ thế mà lại là một cái bẫy. Cô ta nhân cơ hội này giảm sự cảnh giác của tổ điều tra với mình, dính dáng đến chuyện này sẽ bất lợi cho cô. Cô không cần phải đi."

“Vâng."

Viết báo cáo nộp lên rất đơn giản, tâm trạng Kiều Thanh Thanh lại chẳng thể bình tĩnh. Ngờ đâu Trịnh Lương Dĩnh thế mà lại là giáo chủ thực sự giấu mình dưới thân phận Thánh Nữ trưởng, cô hoàn toàn không đoán được tại sao Trịnh Lương Dĩnh lại đi lên một con đường không có lối về như vậy. Về sau cô nghe nói Trịnh Lương Dĩnh vẫn chưa bị bắt giữ kết án nhưng những tín đồ giáo phái bị bắt lúc trước đã được chuyển giao cho viện thẩm tra.

"Có kết quả rồi, tử hình mấy thành phần cốt cán, còn lại tù lao động khổ sai, không phải đào quặng cũng là đi khai khẩn đất hoang." Đội phó nói với họ. Biết mối quan hệ giữa Kiều Thanh Thanh với ba con Trịnh Thiết Huy sâu xa còn nói thêm với cô một câu: "Trịnh Thiết Huy bị phán tử hình, chắc khoảng cuối tháng sẽ chấp hành án với các phạm nhân tử hình khác."

Trước mắt Kiều Thanh Thanh tựa hồ vẫn còn hiện ra cảnh tượng ở tiểu khu Kim Nguyên tại Hoa Thành năm đó, Trịnh Thiết Huy với huy hiệu tổ trưởng tổ tình nguyện trên tay áo, hăng hái nhiệt tình triển khai công tác trong chung cư.

"Vâng, tôi biết rồi."

Thấy cô bình thản trả lời, đội phó tin Kiều Thanh Thanh và Trịnh Thiết Huy quả thực chỉ là hàng xóm bình thường, nghe tin đối phương bị kết án tử hình mà chẳng hề nhíu mày dù chỉ một chút.

Đến kỳ nghỉ về nhà, Kiều Thanh Thanh đến xã khu Bình An hội họp với Thiệu Thịnh An. Chỉ đi một đoạn đường ngắn ngủn như vậy thôi mà cô gặp cướp tận hai lần.

Bỗng dưng cô nghe thấy một tiếng vang ầm ầm, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy ánh lửa bừng lên phía Đông đằng xa, mới vài giây đã nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Người đi đường kêu lên sợ hãi. Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đó, bao gồm cả tên cướp đang bị Kiều Thanh Thanh tóm trong tay.

Tên cướp đảo mắt định lén chạy trốn, Kiều Thanh Thanh lại cúi xuống, gõ mạnh lên đầu tên đó vài phát.

"Á chị ơi chị đánh em làm gì, em đã bị thương rồi chị đừng tàn nhẫn như vậy chứ!"

"Ngoan ngoãn chút." Kiều Thanh Thanh tiếp tục trói gã lại, kéo đi.

Giao tên cướp cho đội an ninh chỗ Thiệu Thịnh An xong, Kiều Thanh Thanh đứng chờ Thiệu Thịnh An ngoài cửa.

Chẳng mấy chốc, Thiệu Thịnh An vội vàng chạy ra: "Thanh Thanh chờ lâu lắm rồi à em, sao không vào trong?" Anh giữ chặt tay Kiều Thanh Thanh.

"Không sao, ngoài cửa có đèn, rất an toàn, anh vẫn chưa thu dọn đồ xong sao?" Kiều Thanh Thanh nhìn đằng sau anh.

Trên mặt Thiệu Thịnh An lộ rõ sự đau thương: "Một đồng đội của anh hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, đội cử hành một lễ truy điệu. Em vào với anh nhé, đến ký túc xá của anh ngồi tạm, chờ bên kia xong thì anh về thu dọn."

Anh dẫn Kiều Thanh Thanh vào, sắp xếp cho Kiều Thanh Thanh ở trong phòng ký túc xá của mình.

Sau khi Thiệu Thịnh An rời khỏi đây, Kiều Thanh Thanh quan sát phòng ký túc xá của chồng. Đây là một căn phòng bốn người, có hai giường rất bừa bộn, hai giường khác thì sạch sẽ hơn chút, một trong số đó là giường của Thịnh An. Cô tiện tay cầm quần áo đã phơi khô trên giường xếp gọn vào, thấy ba lô khẩn cấp của Thiệu Thịnh An được cất dưới gầm giường còn mở ra kiểm tra thử xem có cần bổ sung thêm gì không.

Hai mươi phút sau, Thiệu Thịnh An trở lại cùng với ba đồng nghiệp khác.

“Ồ, đây là em dâu ư? Chào em dâu nhé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận