Thiên Tai Càn Quét

Chương 262: Vô Đề

Chương 262: Vô Đề

Thiệu Thịnh An lắc đầu.

“Vậy thì tốt rồi, chuyện này đừng nói cho mẹ nghe để bà ấy phiền lòng.”

“Anh biết rồi, đêm qua không phải là anh cũng không nhắc tới đó sao.” Thiệu Thịnh An sờ lên tóc cô: “Tóc em lại dài rồi, cắt nữa không?”

Kiều Thanh Thanh sờ lên tóc mình: “Đúng là có dài ra một chút, anh cắt giúp em nhé, cắt ngắn tới xương quai xanh là được, để em dễ buộc thành cái đuôi ngựa.”

“Được, em đợi anh tí anh đi lấy đồ.”

Thiệu Thịnh Anh bưng cái ghế nhỏ đến cho cô ngồi, trải tấm ni lông ở dưới đất, quấn lại nửa thân trên của Kiều Thanh Thanh: “Bắt đầu cắt nhé, em đừng động đậy gì cả.”

Ba năm gần đây đều là Thiệu Thịnh An cắt tóc cho cô, trên thực tế, từ khi còn học ở trường nội trú trung học, Thiệu Thịnh An đã bắt đầu cắt tóc mái cho cô rồi. Tóc mái của cô mọc rất nhanh, chưa đến lúc phải cắt tóc thì tóc mái dài đến che cả mắt, cho nên cô tự cắt. Cô thuộc hàng xuất sắc trong học tập, nhưng vẫn cứ không học được cách cắt tóc mái, không phải cắt xéo đi thì là cắt ngắn quá, tóc mái lúc nào cũng như bị chó táp vậy. Thiệu Thịnh An thì khác, đầu đinh của anh cũng là tự bản thân anh cắt, ngay cả tấm kiếng cũng cần không cần dùng đến, cúi đầu xuống cầm lấy tông đơ, không lâu sau là đã cắt một cách sạch sẽ gọn gàng. Khi đó bọn họ mới quen nhau, Thiệu Thịnh An thấy tóc mái của cô liền chau mày, chủ động để anh sửa lại cho cô, sau đó mất đến hai năm để chỉnh cho đẹp lại, cho đến khi Kiều Thanh Thanh lên đại học thì thay đổi kiểu tóc khác, không để tóc mái nữa.

Kiều Thanh Thanh nhắm mắt lại, nghe tiếng sồn sột ở phía sau, tóc rơi lã chã xuống tấm ni lông.

Cô không nhịn được cười nói: “Em nhớ lại lúc học trung học anh cắt tóc mái cho em rồi.”

Thiệu Thịnh An cũng cười bảo: “Lúc đó có phải nhìn anh rất đẹp trai không, anh nhớ lúc anh cắt tóc mái cho em, khuôn mặt em đỏ ửng lên.”

“Anh mới là người đỏ mặt đó, ánh mắt anh không dám nhìn về phía em.”

“Đúng đúng, anh cũng đỏ mặt, chúng ta đều đỏ cả mặt.”

Kiều Tụng Chi từ trong nhà vệ sinh bước ra, nghe thấy con gái và con rể đang nói chuyện cùng nhau bằng tính khí trẻ con, ánh mắt hiện lên nụ cười. Bà ấy kêu lớn: “Cắt xong thì mau vào nhà thôi, mặt trời đang lên rồi.”

Thiệu Thịnh An vội lớn tiếng đáp: “Dạ.”

Anh tháo tấm ni lông ra, giũ sạch tóc trên đó, lại thu dọn tấm ni lông dưới đất, đem vứt tóc rơi trên đó vào thùng rác.

“Để anh thu dọn đồ đạc cho, em vào trong lều đi.”

Kiều Thanh Thanh giơ tay phủi tóc ở cổ, lấy ra được mấy sợi tóc con còn sót lại, cô lại phủi thêm vài lần, định chút nữa lấy khăn lau, nghe vậy nên khom người xuống nhấc ghế lên: “Cũng không nặng gì, em vào nhà đây.”

Hai ngày sau, Thiệu Thịnh An nhận được tin anh trúng tuyển, vả lại yêu cầu anh đi làm ngay.

“Nghe nói là phải vảo thị trấn làm, không nói làm bao lâu, Thanh Thanh, lúc anh không có ở nhà em phải tự chăm sóc tốt bản thân mình.” Trong lòng Thiệu Thịnh An không nỡ rời xa, nhưng anh biết chuyện thiên tai tận thế sẽ không bao giờ kết thúc, muốn phát triển lâu dài, không thể mãi cứ ràng buộc bởi tình cảm trai gái với nhau được.

Kiều Thanh Thanh sờ mặt anh, ôn hòa nói: “Anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc mọi người trong nhà thật tốt, anh cũng phải chú ý đến an toàn, mọi người ở nhà đợi anh trở về.”

Ba Thiệu cũng hứa: “Có ba ở đây, không ai có thể ăn hiếp nhà chúng ta.”

Thiệu Thịnh An quyến luyến bịn rịn chia tay mọi người, cùng với những đồng nghiệp khác đeo balo xếp thành hàng rời khỏi làng, đi về phía thị trấn.

“Khi nào em mới về thế.” Thiệu Thịnh Phi rất không nỡ chia tay anh, nước mắt rưng rưng.

“Em sẽ nhanh chóng trở về, trước khi em về tới, Phi Phi có thể ngoan ngoãn, bảo vệ mọi người không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận