Thiên Tai Càn Quét

Chương 363: Vô Đề

Chương 363: Vô Đề

“Đừng nói nữa, ăn nhanh lên! Ăn xong xuống lầu tuần tra, đừng để bọn họ náo lên.”

Bọn họ ăn xong liền đi ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại có ba người Kiều Thanh Thanh.

“Ngủ đi, để tinh thần tốt lên.” Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng nói.

“Nghe con, Phi Phi tới ngủ thôi.”

Lầu sáu tòa 20 xã khu Bình An, ba Thiệu nghe thanh âm Lục Bình lăn qua lộn lại trong phòng khác, trợn tròn mắt nhìn màn đêm đen kịt.

Quảng trường, chủ tiệm bắt đầu thu phí qua đêm trong phòng: “Tôi cũng không có cách nào, mọi người nên thông cảm lẫn nhau ha, tùy tiện cho cái gì làm phí phòng đi!” Thiệu Thịnh An cầm lấy túi táo trên xe, dùng một quả táo đổi lấy tiền thuê.

Chủ tiệm nhìn quả táo trong lòng anh nhịn không được mà nuốt nước miếng. Hắn có thể mở cửa hàng, của cải tự nhiên không tính là kém, nhưng quả táo nhìn ngon như vậy hắn cũng luyến tiếc mua, cả quả táo to mà đỏ, còn mang theo hơi nước khi lấy ra từ kho ướp lạnh. Quả táo có bề ngoài như vậy, đến chợ mua một quả phải cần hai cân gạo trắng.

“Các người có hai người một quả không đủ, hai quả đi, tôi sẽ đưa cho hai người một cái chăn.”

“Thành giao.”

Anh đem chăn làm thành hai nửa, một nửa lót ngủ, một nửa lấy tới đắp, để Kiều Tụng Chi nằm xuống ngủ. Kiều Tụng Chi không chịu: “Hai ta mỗi người một nửa.”

“Mẹ, mẹ nghe con đi, mẹ còn đang phát sốt, ngàn vạn không được cảm lạnh, con còn trẻ con không sợ lạnh.” Thiệu Thịnh An đắp chăn lên chờ Kiều Tụng Chi ngủ, dém chăn cho bà ấy, lại đem thảm khẩn cấp đắp thêm một cái lên chăn.

“Con một cái đi, mẹ có chăn là đủ rồi.”

Thiệu Thịnh An không nghe, làm xong xong để bà ấy ngủ sớm: “Mẹ, mẹ ngủ được thì tốt rồi, mau ngủ đi.”

Kiều Tụng Chi vẫn cảm thấy trong lòng bàn tay nóng rát đau đớn, sốt nhẹ làm bà ấy đau đầu choáng váng, thật sự không có tinh lực, bà ấy nhắm mắt lại, mơ mơ hồ hồ mà lâm vào cảnh trong mơ.

Đêm nay, Thiệu Thịnh An bọc thảm khẩn cấp ngồi ở bên người bà ấy, vẫn luôn bảo trì trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.

Một ngày hỗn loạn liền kết thúc như thế, nhưng một ngày mới vẫn tràn ngập nguy cơ cùng khiêu chiến.

Kiều Thanh Thanh tỉnh lại trong tiếng khóc, cô mở to mắt định thần một chút, buồn ngủ chậm rãi tan biến, tinh thần dần dần khôi phục. Cô nghe ngóng, phỏng đoán hẳn là có người mất, người nhà hoặc bạn bè đang khóc. Cô ngồi dậy, thò người ra sờ trán mẹ Thiệu cùng Thiệu Thịnh Phi, sau đó mới vén thảm khẩn cấp đứng lên.

Mặt đất trong văn phòng nằm đầy người, nửa đêm cô nghe thấy tiếng cửa mở ra, biết là nhân viên quản lý thị trường đã trở lại liền không để ý tiếp tục ngủ.

Cô không ra cửa, kéo bức mành xem phía ngoài cửa sổ.

Mưa axit vẫn tí tách tí tách rơi xuống, cô thất thất nhìn tầng hơi nước mỏng ngoài đường kia, chúng bao trùm lấy mặt đất, mặt đất toát ra một mảng lớn bọt khí, nhìn vô cùng nguy hiểm. Tầm mắt hướng nơi xa, cô thấy cách đó mấy chục mét có một thi thể, cỗ thi thể kia bị mưa axit ăn mòn, quần áo trở thành cặn bã, cơ thể biến thành một bộ xương không nhìn rõ bộ dáng… Cô hít sâu một hơi dời tầm mắt đi.

Đời trước khi mưa axit tới, cô vừa lúc ở trong nhà. Lều gia đình sống chất lượng không tốt, không chịu nổi mưa axit ăn mòn, cũng may cô có không gian, tuy rằng hai dạng vật tư quan trọng nhất là đồ ăn cùng thuốc cô thực thiếu thốn, nhưng cái loại đồ vật linh tinh chất đầy không gian. Lều trong phòng dột nước, chờ bốn cái chân giường bị ăn mòn hết sạch, cố liền để một cái bàn lên ván giường, không ngừng thay đổi. Trần nhà thủng cũng không sợ, cô ngồi xổm trên bàn, trên đầu lại để một tấm ván gỗ che mưa, nỗ lực tự bảo vệ bản thân thật tốt.

Năm ngày kia, rất nhiều lần cô muốn từ bỏ, eo đau lưng đau, ngủ không đủ trước mắt biến thành màu đen, nhưng cô nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, thanh âm nước mưa rơi vào mái nhà cùng với các lều khác thường thường truyền đến tiếng kêu thảm thiết, lại một lần nữa cắn răng kiên trì chịu đựng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận