Thiên Tai Càn Quét

Chương 389: Vô Đề

Chương 389: Vô Đề

Tin tức xấu hơn đến, có cư dân xuống lầu múc nước, kết quả phát hiện chiếc giếng gần nhất bị niêm phong. Người kia thấy trên giếng dán biển cảnh bảo: "Xác quạ đen làm ô nhiễm nguồn nước. Con mẹ nó có cho người ta sống hay không, trước đó mưa axit đã đủ đáng ghét rồi, nước giếng mới dùng được một tháng bây giờ lại không thể dùng nữa!"

Người múc nước mắng ông trời bất công, đột nhiên trên trời có tiếng đập cánh. Mọi người biến sắc vội cầm thùng chạy về nhà.

Quạ đen lại tới.

Ngày đó, sau khi ba người Kiều Thanh Thanh xách xác quạ về nhà, bọn họ không thay quần áo mà cầm thùng vào nhà vệ sinh, nhổ lông rửa sạch những con quạ này, xử lý nội tạng. Khi xử lý xong xuôi trong không khác gà tam hoàng mấy, không biết ăn thứ gì mới to lớn như thế.

"Xác chết." Kiều Thanh Thanh nói.

"Được rồi Thanh Thanh, con nói ra làm gì." Kiều Tụng Chi thở dài.

Sau khi con gái nhổ lông những con quạ đen này, bà đã biết suy nghĩ của con gái. Nếu muốn bán đi thì không cần phải phiền phức như thế, chắc chắn là muốn làm sạch để giữ lại cho nhà mình ăn.

Kiều Thanh Thanh cười, giọng nói rầu rĩ từ mặt nạ vang lên: "Không sao, chỉ cần đun chín là ăn được rồi, chỉ là hương vị không ngon mấy. Nhưng mẹ yên tâm, tạm thời chúng ta không ăn những thứ này. Con chỉ muốn dọn dẹp xong để đó, chờ sau này không còn gì sẽ ăn, dù sao nó cũng là thịt mà."

"Chờ đến khi không còn gì ăn thì đất cũng ăn được, những thứ này tốt xấu gì cũng là thịt." Mẹ Thiệu nói.

Sau khi dọn dẹp xong tất cả, Kiều Thanh Thanh cho quạ vào thùng, đậy nắp kín bỏ vào không gian giữ tươi. Sau đó ba người cởi đồ bảo hộ, tắm rửa thay quần áo khử trùng nhà vệ sinh. Lông quạ bị rút ra được dọn dẹp, chờ có cơ hội sẽ vứt đi.

Ba ngày sau, căn cứ lại nghênh đón quạ đen số lượng lớn, lần này bọn chúng bay đến rất nhiều từ nhiều phía bay tới. Tốc độ bắt giết không theo kịp tốc độ tấn công, quạ đen bay loạn trong căn cứ dẫn đến rất nhiều người bị thương.

Thỉnh thoảng trên đường có người bị tấn công phát ra tiếng kêu thảm kinh khủng. Có người trong tiểu khu đến tìm Kiều Thanh Thanh xử lý vết thương, vết thương kia sâu đến thấy xương.

"Vẫn luôn chảy máu, bác sĩ Kiều có thể giúp đỡ không?"

Kiều Thanh Thanh có thể xử lý vết thương, thấy người bị thương chảy máu sắc mặt trắng bệch, cô mau chóng cầm máu trước. Song, cô vẫn phải nhắc nhở: "Quạ đen không sạch sẽ, cuối cùng bà vẫn phải đi bệnh viện khám nhé, xét nghiệm máu xem có cần tiêm vắc xin gì không."

Sau khi khám cho người bị thương xong, bà ấy để lại hai quả khoai tây lớn, vịn chồng rời đi. Trước khi Kiều Thanh Thanh đóng cửa, cô rửa sạch vết máu nơi người bị thương lưu lại.

Quạ đen càng ngày càng nhiều, có con bay đến tòa nhà 20. Quạ đen tấn công lần nữa đều bị ba người Kiều Thanh Thanh giết chết, lần đầu Trì Ngọc Tú nhìn thấy bọn họ giết quạ đen, ánh mắt tán thưởng.

"Vũ khí cung nỏ mà mọi người cầm rất bén đấy."

"Chị muốn học không tôi có thể bán cho chị một bộ, hàng xóm có giá ưu đãi." Kiều Thanh Thanh cười nói.

Trì Ngọc Tú vội khoát tay: "Tôi không bắn được, không cần đâu."

Hàng xóm mệt nhọc giết quạ, trong lòng Trì Ngọc Tú cũng băn khoăn nên đưa vài thứ cho nhà Kiều Thanh Thanh. Kiều Thanh Thanh thấy đồ vật không nhiều nên không khách sáo với bà. Dần dần, hàng xóm lầu dưới cũng biết quạ đen bay đến tòa nhà do người ở tầng bảy giết, có người biết đạo lí đối nhân xử thế sẽ đưa quà cảm ơn hoặc nói mấy câu cảm ơn.

Bọn họ ở tòa nhà hai mươi như anh hùng, được rất nhiều người khen ngợi. Việc này khiến mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi vừa kích động lại vui sướng.

Có người biết ơn, đương nhiên cũng có người cảm thấy cả nhà Kiều Thanh Thanh chiếm hết lợi ích.

"Nhiều quạ đen như thế đều bị nhà mấy người cướp đoạt, nói thế nào cũng phải chia cho chúng tôi một ít chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận