Thiên Tai Càn Quét

Chương 294: Vô Đề

Chương 294: Vô Đề

Việc làm ăn của Kiều Thanh Thanh dần phát triển, những người tìm cô chữa bệnh đều khỏi hẳn. Cô thu phí không đắt lắm, đương nhiên trở nên có tiếng.

Người của thôn Thu Diệp dần tìm đến nói đã tìm cô rất lâu rồi.

Lục Tử kích động nói: "Tôi tan ca đã đi tìm, nhưng người tôi tìm được trong thôn nói sau khi rút thăm đều bị chia cắt cả, muốn đoàn tụ cũng rất khó khăn."

Nhìn thấy Lục Tử, Kiều Thanh Thanh rất vui, hỏi cháu trai cậu ta vẫn khỏe chứ.

"Vẫn ổn, gần đây khẩu vị thay đổi, mẹ tôi nói ăn được là phúc, ăn nhiều mới lớn được."

Kiều Thanh Thanh gật đầu: "Vậy anh tìm tôi có việc gì sao?"

Lục Tử vò đầu: "Tôi muốn tìm cô để mua thuốc mỡ, cô Tiểu Kiều, thuốc mỡ của cô dùng rất tốt. Tôi có một người đồng nghiệp bị thương ở tay không lành được, tôi nói với anh ta tôi biết một bác sĩ rất giỏi, có thuốc mỡ rất tốt, anh ta nhờ tôi mua giúp."

"Ừm, đúng lúc hôm nay tôi nấu mấy bình, anh lấy một bình đi."

"Vậy tôi đi tìm anh ta lấy tiền mua thuốc, Tiểu Kiều, vẫn là giá cũ sao?"

"Đúng thế, giá cả không thay đổi."

Lục Tử vui vẻ: "Vậy một lát bọn tôi quay lại, tôi phải nói tin tức cô ở tòa nhà 20 xã khu Bình An cho những người khác biết. Tôi nghe thím Tám nói con thím ấy cảm mạo ho khan, muốn tìm cô khám bệnh đó."

Kiều Thanh Thanh cười nói: "Ừm."

"Khách mối" vừa đến, việc làm ăn của Kiều Thanh Thanh càng ổn định hơn.

Mấy người trong nhà kiếm thêm vật tư, làm chậm lại tốc độ tiêu hao vật tư trong không gian. Ngoại trừ dưa hấu, táo vân vân cung cấp như bình thường, những nguyên liệu nấu ăn và thức ăn thành phẩm cách mấy ngày có thể lấy ra dùng. Một là để đỡ thèm, hai là muốn bổ sung dinh dưỡng.

Cho dù vật tư trong không gian rất đầy đủ, nhưng vật tư trong không gian nhanh chóng hao hụt sẽ khiến cho cô lo lắng, bây giờ cô không còn lo lắng vậy nữa.

Không biết chồng cô đã cố gắng bao nhiêu, làm việc liên tục không hề ngừng nghỉ. Một tháng anh chỉ trở về hai đến ba lần, mỗi lần Kiều Thanh Thanh đều chuẩn bị thức ăn, hầm thuốc bổ, sợ anh mệt mỏi.

Thiệu Thịnh An rất mệt mỏi nhưng tâm lý vô cùng phấn chấn, anh cũng lo lắng như vợ, bây giờ bận rộn thế này cũng khiến anh an tâm. Kiếm nhiều vật tư một chút, sau này mới có dũng khí và lòng tin đối mặt với khó khăn to lớn hơn.

Cuộc sống ở xã khu mới vô cùng an toàn, đội trị an tuần tra khắp nơi, buổi tối ra đường rất an toàn. Trong hoàn cảnh đó, đa phần mọi người đều hướng đến cuộc sống mới, cố gắng kinh doanh tăng thêm tài sản cho gia đình.

Sau ba tháng, chính phủ mới tuyên bố khoai lang số 5 và khoai tây số 12 chịu nhiệt độ cao đã nghiên cứu thành công, ngoại trừ trồng trong nông trường to lớn thì còn đưa hạt giống đến mỗi gia đình, cỗ vũ những người sống sót tiến hành trồng trong nhà.

"Nói rằng cấp miễn phí, tôi rất phấn khởi."

"Chúng ta cùng đi đào đất không, tôi biết một chỗ có đất đấy."

"Tiếc quá, thôn bị dỡ bỏ, đất ban đầu cũng mất, không thì bây giờ tôi có mười mẫu đất có thể trồng rồi."

"Đừng nghĩ nhiều như thế, thật sự có mười mẫu đất thì anh cũng không có nhiều nước để trồng như thế. Anh biết bây giờ đất thế nào không? Tôi thấy chỉ một chậu đất nhỏ thôi mà không đổ nữa thùng nước cũng không được."

Nhà Kiều Thanh Thanh cũng vì tin tức này mà vui vẻ. Cô dự trữ nhiều loại hạt giống, số lượng cũng rất nhiều, nhưng thời tiết bây giờ không tiện trồng lắm, tỉ lệ sống rất thấp, so ra kém loại chịu nhiệt độ cao trong căn cứ nghiên cứu.

"Nhà chúng ta có hai căn nhà, có rất nhiều chỗ để trồng khoai tây và khoai lang." Ba Thiệu chỉ hận không thể nghỉ việc để ở nhà trồng khoai. Nhưng ông nghĩ lại vẫn quyết định từ bỏ, tan ca có thể trồng khoai, còn công việc kia đang ổn định, nghỉ việc rất đáng tiếc.

"Phải ra ngoài lấy đất, ông biết nơi nào đào được đất không?" Mẹ Thiệu hỏi ba Thiệu, nghĩ rằng ông ở ngoài quét dọn vệ sinh, chắc chắn biết rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận