Thiên Tai Càn Quét

Chương 641: Vô Đề

Chương 641: Vô Đề

Chậu gỗ bắt đầu nóng lên, Thiệu Thịnh An kéo Kiều Thanh Thanh xuống nước, làm lạnh chậu gỗ sau đó nổi lên.

Ba Thiệu và Thiệu Thịnh Phi cũng ngoi lên, chỉ dám lộ mũi ra. Thiệu Thịnh Phi nhăn mặt: "Không thấy Đại Bảo, Đại Bảo lại chạy rồi."

"Đại Bảo đi chơi rồi, chơi chán nó sẽ trở về thôi." Ba Thiệu nói xong, ánh mắt nhìn về nơi xa, thì thào: "Đáng sợ quá, sao trời lại sập chứ, như thế bảo người ta phải sống thế nào đây?"

Kiều Thanh Thanh không nói gì, bên cạnh có hai người nổi lên, là Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu.

Kiều Tụng Chi nắm tay cô, giữa dòng nước nóng bỏng, Kiều Thanh Thanh cảm nhận được lòng bàn tay và ngón tay của mẹ phát lạnh.

Kiều Tụng Chi nhìn vào mắt cô nói: "Nếu như chúng ta cứ thế chết đi, dường như không quá đáng sợ, cả nhà chúng ta có thể ở bên nhau. Lúc mất, mẹ có thể ôm con, mẹ sinh con ra, khi chết mẹ có thể ôm con. Con nhìn xem, trời còn có đám lửa rơi, chúng ta là nhân vật chính trong phim ảnh. Lúc chết có lửa có ánh sáng, vô cùng vui vẻ, không hề cô quạnh."

Thiệu Thịnh An không nói gì, một tay cầm chậu gỗ, một tay nắm tay cô.

Chết chóc không phải là chuyện đáng sợ, những năm gần đây điều Kiều Thanh Thanh e sợ không còn là chết chóc nữa.

Nhớ lại kinh nghiệm cuộc sống mười năm nay, cô và người nhà từng cố gắng, lao động, thu hoạch, xa cách, cuối cùng cũng gặp lại.

Đôi mắt Kiều Thanh Thanh đỏ hoe, khẽ gật đầu.

Cũng may có nước che chở. Sau khi tuyệt vọng một phen, Kiều Thanh Thanh tỉnh táo lại bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Mặc dù thiên tai tận thế kéo nhau mà đến nhưng trong đó thường có sự trùng hợp kỳ diệu. Rõ ràng nhất là sương mù và mưa axit thay nhau kéo đến, nếu như hai việc này cùng xuất hiện, côn trùng gây hại cho con người không thể sống sót được. Nếu mưa axit kéo dài lâu một chút, nạn quạ và kền kền bùng phát có thể dịu lại.

Hoặc ban đầu trời mưa to, vô cùng lạnh, đầu tiên con người bị nước lũ nhốt trong nhà. Sau đó thế giới đông cứng, nó khiến nước lũ đóng băng, con người có thể ra khỏi cửa thăm dò thế giới bên ngoài lần nữa. Nhưng rét lạnh đóng băng không tốt lắm nên trời lại bắt đầu ấm lên, hòa tan tất cả băng tuyết, giải phóng mặt đất bị đông đá thật lâu, làm cho con người giành được đất đai lần nữa.

Giống như bây giờ, nếu không phải đất liền sụp đổ, nước biển xâm lấn thì mưa lửa từ trên trời rơi xuống sẽ châm lửa đốt cả thế giới. Nhưng bây giờ lại có vùng nước mênh mông chặn mưa lửa, người sống sót có thể trốn dưới nước giữ mạng. Nếu không người sống trên đất liền không kịp chạy đến bờ biển sao có thể sống nổi.

Họa phúc đan xen.

Kiều Thanh Thanh không biết cơn mưa lửa này kéo dài bao lâu, nhưng trước khi không thể nào tránh thoát cái chết cũng nên hoạt động một phen, nắm lấy hi vọng sống.

Trận lửa diệt thế này kéo dài ròng rã bốn mươi chín tiếng.

Cả nhà Kiều Thanh Thanh không ỷ vào dụng cụ lặn mà trốn dưới nước, trái lại cả nhà cô thường nổi lên mặt nước hít thở như những người khác. Song, sức lực của Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu nhanh chóng cạn kiệt, Kiều Thanh Thanh để hai người đeo mặt nạ, ôm thùng gỗ trốn dưới nước. Bình dưỡng khí chủ yếu cung cấp cho hai người bọn họ dùng.

Trong bốn mươi chín tiếng này không có đêm tối, chỉ có ánh sáng cả đêm.

Bọn họ tận dụng mọi thứ, mỗi khi nổi lên sẽ ăn vài thứ bổ sung thể lực.

Cá.

Thiệu Thịnh Phi mở to mắt đưa tay bắt cá, bắt được một con cá to bằng cánh tay, trong mắt đầy vẻ bất ngờ, kích động đến mức há miệng nổi bọt ùng ục, dọa đến mức Thiệu Thịnh An phải vội kéo hắn lên hít thở.

Từ đó về sau, cá dưới nước bắt đầu trở nên nhiều hơn, bầy cá chậm rãi xuất hiện.

Dường như bọn chúng rất thích mặt nước biển ấm áp, không hề sợ người, tụ tập thành đàn bơi từ đáy nước sâu lên. Việc này cho người sống sót một lượng lớn thức ăn, xua tan đi sự tuyệt vọng .
Bạn cần đăng nhập để bình luận