Thiên Tai Càn Quét

Chương 115: Vô Đề

Chương 115: Vô Đề

Mấy năm này bọn họ có lẽ chỉ có thể sinh tồn xung quanh căn nhà cải tạo này, không có nhu cầu đi quá xa. Nếu khoảng cách hơi xa một chút, giày trượt băng cũng đủ thực hiện rồi. Tiền mua một chiếc xe trượt tuyết, tốt hơn là lấy mua thêm vài túi gạo. "Bình thường ra ngoài nếu không vội thì có thể mang ủng đi tuyết, vội thì mang giày trượt băng. Hôm nay đẹp trời, hay là chúng ta xuống cầu thang luyện tập chút đi. Anh cả cũng đã lâu không xuống lầu, ba mẹ, để cho anh cả đi cùng đi.” Cuối cùng cả nhà đều đi xuống.

Ngoại trừ Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An, những người còn lại đều không ai có kinh nghiệm. Kiều Thanh Thanh dạy Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu, Thiệu Thịnh An phụ trách dạy ba anh và Thịnh Thịnh Phi, cả gia đình tập luyện trên bãi đất trống trong khu dân cư. Có lẽ là do con người có khát vọng chinh phục vùng đất và bay lượn, chẳng bao lâu Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu đã tìm thấy niềm vui khi trượt băng, chỉ cần nắm giữ chút kỹ xảo là có thể tự trượt được. Kiều Thanh Thanh đi theo quan sát bọn họ, mỗi khi thấy bọn họ sắp ngã thì đỡ họ đứng dậy.

Bên kia, ba Thiệu học rất không thuận lợi, khi Thiệu Thịnh Phi đã có thể tự do trượt qua trượt lại, ông còn phải vịn tường mới có thể di chuyển chậm rãi. "Các cậu lấy giày trượt băng ở đâu ra vậy, ngầu quá đi." Cháu trai của ông Vương, cũng chính là chú của Vương Gia Nhạc đứng ở trên ban công hô. Thiệu Thịnh An gật đầu với ông ấy, nhưng không trả lời.

Chú họ suy nghĩ một chút, quay về phòng hỏi Vương Gia Nhạc có giày trượt băng không.

"Có thì có, nhưng chắc chắn bây giờ chúng đều ở dưới tầng băng." Chú họ thở dài: "Nếu sớm biết có ngày hôm nay, chú sẽ lấy hết tiền tiết kiệm mua một trăm đôi giày trượt băng."

Cháu gái ông ấy xen vào: "Mua mì ăn liền với bánh ngọt nữa." Mấy đứa trẻ trong nhà đều không nhịn được nuốt nước miếng, chú họ cảm thấy hối hận vội vàng nói: "Không có giày trượt băng cũng không sao, chúng ta không cần đi xa, có cũng không dùng được.”

Bà Vương khẽ nói: "Giày trượt băng trượt được nhanh, nếu ra ngoài vào sáng sớm thì có thể về tới nhà trong ngày không?"

Lập tức hiểu được ý bà nội, trái tim Vương Gia Hân đau nhói, đôi mắt cô ấy đỏ hoe: "Chắc là có thể, Phúc Sơn, Phúc Sơn cũng không xa." Cô ấy chờ mong nhìn về phía Vương Gia Nhạc. Vương Gia Nhạc gật đầu ngay lập tức: "Để anh đi mượn bọn Tiểu Kiều."

Dưới lầu.

"Thịnh An, em muốn đi thăm Văn Văn." Kiều Thanh Thanh trượt đến bên cạnh Thiệu Thịnh An nói.

"Anh đi với em." Sau hai giờ luyện tập, mọi người đều mệt mỏi, Kiều Thanh Thanh đưa bọn họ lên lầu, thu dọn đồ đạc ra ngoài. Thiệu Thịnh Phi chờ mong nhìn bọn họ: "Anh có thể đi cùng không?"

Kiều Thanh Thanh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

Thiệu Thịnh Phi quả nhiên là anh em ruột của Thiệu Thịnh An, hắn rất có năng khiếu trong trượt băng, mới học hai tiếng đã rất thành thạo, trượt băng không bị tụt lại phía sau, vẻ mặt cũng rất thoải mái vui vẻ.

Kiều Thanh Thanh dẫn đường đi trước, Thiệu Thịnh Phi ở phía sau cô, Thiệu Thịnh An ở sau cùng, tránh chướng ngại vật và người đi đường, cả nhóm di chuyển rất nhanh.

Lần này ra ngoài có thể gọi là "đi xa", bọn Kiều Thanh Thanh đều ăn mặc kín mít, toàn thân chỉ lộ ra một bộ phận đó chính là đôi mắt. Mỗi khi trượt mệt, cảm giác không khí quá ngột ngạt, hít thở không thông, Kiều Thanh Thanh sẽ kéo bộ phận mũ lông cừu chống gió trên mặt xuống một chút để hít thở không khí trong lành. Gió lạnh ập tới, Kiều Thanh Thanh hít thở một hồi thì cảm thấy cổ họng khô rát, không thể không bịt mũi lại.

Lúc trượt tuyết, trên tay cô vẫn cầm hai cây gậy trượt tuyết, trước mặt là một bãi đất rộng bằng phẳng, không có chướng ngại vật, cô hơi cúi người, dùng gậy đập xuống đất, đầu gậy bằng kim loại cọ xát vào mặt băng, cô lập tức mượn lực tăng tốc về phía trước, trượt đi được rất xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận