Thiên Tai Càn Quét

Chương 167: Vô Đề

Chương 167: Vô Đề

Bọn trẻ hoan hô, muốn lao xuống nhà chơi. Vẻ mặt Kiều Thanh Thanh lạnh lùng, cảnh cáo: “Lúc trước nhiệt độ giảm sâu cũng theo kiểu một lần giảm mấy chục độ. Nửa đêm giảm nhiệt, sáng hôm sau nước đã đông lại hết, lúc đó đã có người lập tức bị đông đá ngay khi ở dưới nước. Nếu lần này cũng tăng nhiệt độ giống như vậy, trong thời gian ngắn tăng đến tận 20 độ C, thậm chí 30, 40 độ. Mọi người cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì?”

Bà Vương biến sắc: “Gia Nhạc vẫn đang làm việc bên ngoài, nói là hôm nay phải đi đào thiết bị cho một nhà máy. Tôi phải ra ngoài tìm nó.”

“Bây giờ đi ra ngoài rất nguy hiểm, có khi chưa tìm được người đã tự ném mạng mình đi rồi.”

Vợ Vương Gia Nhạc sốt ruột: “Cái gì cô cũng nói là không được, thế rốt cuộc phải làm sao bây giờ?”

Kiều Thanh Thanh bình tĩnh nói: “Chờ ở nhà đừng ra khỏi cửa chính là sự chi viện tốt nhất với người thân đang bên ngoài.”

“Sao có thể làm vậy được? Thế là bỏ mặc bọn họ rồi còn gì? Cô nhẫn tâm quá đấy!”

“Đây là do cô không có người nhà đang ở bên ngoài thôi Thanh Thanh, nếu có thì chắc chắn cô sẽ không nói ra được lời như thế này đâu.”

Ánh mắt và lời nói chỉ trích của người khác hoàn toàn không tạo thành chút ảnh hưởng nào với Kiều Thanh Thanh. Cô chỉ đề xuất dựa theo kinh nghiệm, còn quyền quyết định nằm trong tay bọn họ.

Bà Vương thất vọng chỉ trích, Kiều Thanh Thanh đáp lời: “Không sai. Bởi vì người thân của tôi đều đang ở nhà nên tôi mới có thể bình tĩnh lý trí đưa ra một lời khuyên cho mọi người. Nếu bây giờ mẹ tôi đang ở ngoài thì dẫu khó khăn đến mấy tôi cũng sẽ đi đón bà ấy bằng được. Nói tôi nhẫn tâm cũng chẳng sao, xét cho cùng chuyện này do chính mọi người quyết định.”

“Về nhà đi Thanh Thanh.” Thiệu Thịnh An kéo tay cô.

“Chúng ta về trước. Nếu mọi người muốn ra ngoài thì cần phải chuẩn bị biện pháp bảo vệ cẩn thận.” Kiều Thanh Thanh gật đầu với bọn họ, theo Thiệu Thịnh An leo cầu thang về lại tầng tám.

Cửa nhà ngày thường đóng một lớp băng mỏng, giờ đây lớp băng mỏng đó đã tan thành nước, thấm ướt cửa ra vào.

“Giẫm giẫm đã, giẫm giày rồi hãy vào trong.” Mẹ Thiệu cầm một bộ đồ rách trải lên mặt đất: “Thảm để trước cửa vậy mà đã ướt rồi.”

Hai người vào nhà. Kiều Thanh Thanh bảo Thiệu Thịnh An đừng đóng cửa: “Để cho thông gió. Em ra mở hết cửa sổ.”

“Anh biết rồi. Có điều người bên ngoài đi ngang qua sẽ nhìn được vào trong nhà mình, để anh lấy cái khăn trải giường treo trước cửa che đi chút.”

Lớp băng ngoài tường tan hẳn trong thời gian hơn mười phút này, nước đá chảy xuôi róc rách. Kiều Tụng Chi chú ý nhiệt kế liên tục, thấy Kiều Thanh Thanh về, bà vội báo cáo: “Đã 21 độ C rồi, trời ạ, tốc độ nấu nồi nước nóng cũng không nhanh đến vậy, còn chưa đến nửa tiếng, chưa đến nửa tiếng đó. Hôm nay bị làm sao vậy? Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Mọi người không hẹn mà cùng nhau cởi đồ tiếp, hết lớp này đến lớp khác. Nửa tiếng trước còn bọc thành gấu Bắc Cực, hiện giờ thế mà chỉ còn mặc mỗi tấm áo.

“Không được rồi, tôi thấy nóng quá, sao lại chẳng có tí gió nào thế này.”

“Lúc chúng tôi tới đều không mang theo quần áo mùa hè.”

Thiệu Thịnh Anh vội nói: “Thanh Thanh mua quần áo bốn mùa cho mọi người rồi, để con đi lấy luôn.”

Chẳng mấy chốc, mọi người cởi áo mùa đông, thay sang đồ mùa hè.

“Nóng quá, trong phòng oi bức thật đấy.” Mẹ Thiệu quạt gió bằng tay.

“Trong nhà có cây quạt, mình dùng tạm nó quạt gió đi ạ.” Kiều Thanh Thanh vào phòng, lấy ra hơn mười cây quạt từ trong không gian, bản thân cùng với hai trợ thủ đắc lực chia đầy đủ quạt. Cô buộc tóc lên, đối đầu với nhiệt độ tăng mạnh một cách đâu vào đấy.

“Nhà mình đến chỗ thông gió khử độc diệt khuẩn, để con lấy nước sát trùng ra. Ba, ba bắt đẩu khử khuẩn từ chỗ sân phơi, sau đó chúng ta lại tiếp tục chắn kín cửa sổ, con sợ bọn gián sẽ bắt đầu lan tràn khắp nơi sau khi nhiệt độ tăng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận