Thiên Tai Càn Quét

Chương 512: Vô Đề

Chương 512: Vô Đề

Anh cao lớn, không sợ nước đọng, anh có thể cõng được." Hắn khoa tay múa chân nói. Lời nói của Thiệu Thịnh Phi đã sưởi ấm trái tim mọi người giữa trận thiên tai lạnh lẽo này.

Kiều Tụng Chi cười nói: "Phi Phi của chúng ta thật đáng tin cậy, có con ở đây, mẹ Kiều sẽ yên tâm."

Thiệu Thịnh Phi bật cười, giây tiếp theo có sấm sét trên đầu khiến nụ cười của hắn biến mất ngay lập tức, hắn ôm cánh tay của Kiều Tụng Chi khóc.

"Sấm sét lại nổi lên rồi!"

Tiếng sấm lớn đến nỗi Kiều Thanh Thanh và Kiều Tụng Chi cũng giật mình, tim đập thình thịch. Mà thanh âm này mới vừa bắt đầu, theo sau đó là ba hồi tiếng sấm liên tiếp vang lên, mỗi một âm thanh đều đinh tai nhức óc, giống như bom nổ bên tai, linh hồn đều bị tiếng nổ chấn động. Kiều Tụng Chi nắm chặt tay của Thiệu Thịnh Phi rồi lại kéo Kiều Thanh Thanh.

"Mẹ, không sao, con ra ngoài xem một chút." Kiều Thanh Thanh nói. Nhưng Kiều Tụng Chi hầu như không nghe thấy cô đang nói gì, chỉ thấy miệng con gái mình mở ra và đóng lại, biết cô định đi ra ngoài bà ấy vội ôm chặt con gái mình.

Thấy mắt mẹ đỏ hoe vì lo lắng, Kiều Thanh Thanh từ bỏ kế hoạch mở cửa lều để kiểm tra, thay vào đó cô nắm tay Kiều Tụng Chi và vỗ về an ủi.

Vì không mở cửa lều nên Kiều Thanh Thanh không nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng bên ngoài.

Những người trong trại tạm thời sững sờ nhìn bầu trời, nếu như sấm sét lóe lên trong mây đã đủ khiến người ta sợ hãi, thì sấm sét mạnh gấp mười lần gần như chiếu sáng cả bầu trời đen kịt, khiến người ta sợ hãi suýt quên mất thở.

"Ôi chúa ơi!"

Hình tượng hùng vĩ và tàn nhẫn của thiên nhiên hiện rõ trong mắt vô số người sống sót, đàn rắn tia chớp màu tím lăn lộn trên không trung, bọn trẻ con bịt tai lại nhưng cũng không ngăn được nỗi kinh hoàng phóng thẳng lên trời.

Sấm sét đang gào thét, những người sống sót đang kêu gào, tiếng gió và tiếng mưa không thua kém ai, cả thế giới bị cuốn vào tuyệt vọng và sợ hãi. Họ chỉ biết bất lực chịu đựng nỗi sợ sấm sét cứa vào tâm hồn mình, không thể thoát ra được.

Trong tiếng sấm sét, Kiều Thanh Thanh cảm thấy tay của Thiệu Thịnh Phi và Kiều Tụng Chi đang run lên, cô chỉ có thể làm cho mình dũng cảm hơn, nắm chặt tay họ để tiếp thêm sức mạnh.

Mặt đất càng thêm rung chuyển, lúc này Kiều Thanh Thanh đã nghĩ rằng thế giới sẽ bị hủy diệt. Sao có thể như thế này chứ? Chỉ là muốn sống thôi sao mà khó quá vậy?

“Thu dọn hành lý đi thôi.” Kiều Thanh Thanh lôi kéo hai mẹ con, xông ra ngoài.

Giống như họ, nhiều người đang trốn trong lều đã phải chạy ra khỏi nơi trú ẩn duy nhất mà họ có trong trận động đất. Khi lao ra khỏi lều, Kiều Thanh Thanh cảm thấy mắt mình rất chói, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bất chấp những con rồng sấm lăn lộn khắp trời cùng hàng chục tiếng sấm sét rơi xuống cùng một lúc.

Ầm ầm!

Cách đó năm mươi mét, một cái hố sâu bị nổ tung, khói dày đặc cuồn cuộn. Mặt đất rung chuyển dữ dội hơn. Thì ra không phải động đất mà là tiếng sét đánh xuống đất. Lần này tia chớp không đánh vào lều trại, nhưng nhìn thẳng phía trước từ khoảng cách này cũng đủ khiến người ta tim run, thở không nổi. Những tia sét khác rơi xuống nơi khác, cả thế giới rung chuyển.

"Chúa ơi, Chúa ơi!"

Không biết ai đang khóc, không khí tuyệt vọng bao trùm trong khu trại tạm cư.

“Mọi người đừng vội, đừng hoảng hốt, trở về lều trại, cố gắng đừng nhúng chân vào nước.” Binh lính hét lên khàn cả tiếng, âm thanh chen vào trong tiếng sấm không thể nghe thấy.

"Trở về thôi." Không phải động đất, Kiều Thanh Thanh kéo Kiều Tụng Chi và Thiệu Thịnh Phi trở lại lều. Mặc kệ đêm còn chưa tới, cô kéo giường ra, ba người nằm trên đó ôm lấy nhau.

"Không có chỗ trốn." Kiều Thanh Thanh nói: "Nếu như bị sét đánh sẽ chết luôn!"

Nước mắt lưng tròng, Kiều Tụng Chi ôm Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh Phi: "Ít nhất chúng ta còn ở bên nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận