Thiên Tai Càn Quét

Chương 501: Vô Đề

Chương 501: Vô Đề

"Tôi muốn hỏi một chút, doanh trại này có ba người tên là Thiệu Thịnh An, Thiệu Đại Thành và Hoàng Hà hay không?" Kiều Thanh Thanh mong đợi hỏi.

“Chờ một lát đã, mọi người tìm chỗ tránh mưa trước đã, lát nữa tôi sẽ tìm giúp cô.” Chiến sĩ an ủi họ: “Lúc đến đây dường như người nào cũng sẽ tìm kiếm người thân của mình, chỉ là bây giờ chúng tôi chỉ có danh sách bằng giấy, muốn tìm thì phải cần thời gian. Lát nữa cô viết tên họ lên giấy để tôi bảo Tú Quân tìm từng tên một cho cô.”

“Cảm ơn, làm phiền các anh rồi!”

Kiều Thanh Thanh đè nén sốt ruột ở trong lòng xuống rồi mọi người đi theo chiến sĩ tới trước một cái lều.

“Mọi người chịu khó một chút, ở đây có thể chứa thêm một người nữa.”

“Không nhét được nữa đâu, nhét thêm người thì lại chết thêm người đấy.”

“Bọn họ có áo mưa, cứ để cho họ đợi ở bên ngoài không được sao?”

Chiến sĩ cau mày: "Có áo mưa cũng không thể cứ đứng bên ngoài được, dễ bị bệnh."

Vừa rồi đi hết đoạn đường này, Kiều Thanh Thanh nhìn ra doanh trại này có không ít người, hơn nữa lều vải cũng không đủ dùng.

“Không sao, chúng tôi cũng có lều vải, hãy tìm giúp chúng tôi một chỗ để dựng lều vải đi.” Nếu lều vải không đủ dùng, vậy thì chỉ có thể dùng của mình thôi.

Lời nói của Kiều Thanh Thanh vừa phát ra thì tiếng ồn ào ngay lập tức biến mất.

"Mọi người có lều vải?" Chiến sĩ hơi kinh ngạc hỏi.

Thiệu Thịnh Phi vỗ lưng của mình một cái. Dáng người hắn cao lớn, đeo túi lều vải sau lưng cộng thêm áo mưa thì khó mà nhìn thấy.

“Ở đây này.” Thiệu Thịnh Phi vui sướng nói.

Chiến sĩ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt quá rồi, bây giờ lều vải thật sự là không đủ dùng, vật tư của chúng tôi đã bị thất lạc rất nhiều trong trận động đất rồi. Mọi người đi theo tôi đi, lều vải của mọi người to bao nhiêu?”

"Khoảng bốn năm mét vuông."

“Vậy thì tốt quá, có một chỗ vừa đủ để có thể dựng lều vải của mọi người.”

Đó là khu đất trống giữa hai lều.

Ba người Kiều Thanh Thanh nhanh chóng bắt đầu dựng lều vải, nháy mắt đã dựng xong. Lúc dựng lều ở trong doanh trại thì trông nhỏ và thấp, sau khi ba người chui vào thì Kiều Thanh Thanh lấy rèm ra để chắn lều vải lại, rồi lấy thêm nước nóng và khăn lông ra.

“Chúng ta thay quần áo trước đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Sau khi lau người xong thì ba người thay quần áo, cả người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên họ lau chùi người sau khi trận động đất xảy ra. Trời mưa là một thời cơ hợp lý, nước mưa rửa trôi những thứ bẩn của bão cát ở trên người đi không phải là rất dễ dàng hay sao.

Sau khi lau chùi, nước đen kịt, dưới đáy thùng đọng lại một lớp đất. Tạm thời Kiều Thanh Thanh cất nước bẩn đi, sau đó lấy giấy bút ra viết tên của ba người Thịnh An.

“Con đi ra ngoài một lát, hai người cẩn thận một chút.”

"Yên tâm đi Thanh Thanh, con cũng đeo khẩu trang lên đi." Kiều Tụng Chi nói. Sau khi họ thay quần áo xong thì lại mặc áo mưa vào, nếu như xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì có thể lập tức chạy ra khỏi lều vải giữa trời mưa.

Kiều Thanh Thanh gật đầu, đeo khẩu trang vào.

Lúc cô đi lại ở trên bùn đất, mỗi bước ủng dẫm xuống đều phát ra tiếng bì bõm khiến người ta khó chịu, điều này cũng khiến trong lòng cô bất an theo.

Lúc truyền giấy vào trong thì bị dính mấy giọt nước mưa, làm nhòe đi một ít chữ. Kiều Thanh Thanh nói to: “Các anh có nhìn rõ không, tôi có thể viết thêm tờ nữa.”

“Nhìn rõ rồi, Thiệu Thịnh An, Thiệu Đại Thành và Hoàng Hà đúng không. Tôi sẽ tìm, cô về trước đợi kết quả đi.”

Cô định nói có thể đứng ở đây chờ kết quả hay không.

Nhưng cô suy nghĩ nghiêm túc lại, đứng ở đây chờ thì giống như trông coi vậy. Nếu như đối phương bị thúc giục tra danh sách gấp gáp thì lỡ đâu bỏ sót thì sao.

“Được.” Cuối cùng Kiều Thanh Thanh vẫn từng bước từng bước quay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận