Thiên Tai Càn Quét

Chương 132: Vô Đề

Chương 132: Vô Đề

Cánh cửa sắt ở hành lang này coi như là niềm vui ngoài ý muốn, đầu tiên ông ta định làm nhưng kết quả là cửa sắt đã đặt làm xong trên đường đến đây xảy ra vấn đề. Chủ tiệm bảo ông ta đến hỗ trợ vận chuyển, sau khi vận chuyển đến nơi thì chủ tiệm cho người xuống lắp.

Phía bên chủ quán gặp khó xử, ông ta có bỏ ra bao nhiêu tiền đi nữa thì người ta cũng không có thời gian rảnh, không còn cách nào khác chỉ có thể tự mình ra tay. Con trai thì không nhờ vả được, ông ta rủ Thiệu Thịnh An đi cùng, dù sao thì là hàng xóm nên cũng có thể được hưởng lợi ích chung. Kết quả là bên cạnh có cửa sắt, vậy là tiết kiệm được một lần rắc rối đỡ phải ra khỏi nhà. Cho đến hôm nay, nhà bên cạnh muốn dỡ cửa sắt thì Trịnh Thiết Huy mới hối hận.

Chuyện ngày hôm nay là do ông ta tự bày ra, cũng là ông ta mở cửa sắt để một đám người hàng xóm đi lên lầu. Nhưng lần này hàng xóm trực tiếp giải quyết tận gốc, sau này ai cũng có thể đến gần nhà ông ta.

Nhìn thấy Kiều Tụng Chi đi ra, Trịnh Thiết Huy vội vàng gọi bà ấy lại.

Kiều Tụng Chi đáp lại: “Là ông không biết cách làm người trước, cánh cửa này nằm ở đây, nếu như ông có lòng muốn hòa giải thì sẽ không để cho nhiều người lên lầu tám chặn cửa nhà tôi như thế. Ý định trong lòng ông là gì tôi biết rất rõ, chỉ là muốn lấy số lượng chèn ép nhau. Tôi nói cho ông biết, đúng là bà con xa không bằng láng giềng gần nhưng có hàng xóm trong lòng ấp ủ âm mưu xấu xa như vậy thì nhà tôi cũng không cần.”

Không ngờ khẩu khí của Kiều Tụng Chi cũng kiên định như vậy, Trịnh Thiết Huy cảm thấy rất mất mặt, không đợi được nữa liền vác bộ mặt tối sầm trở về nhà mình.

Sau khi lắp cửa xong, Thiệu Thịnh An khóa cửa ‘cạch’ một tiếng, cả nhà đi vào trong nhà. Cửa chống trộm ba lớp vừa đóng thì tất cả những gì hỗn tạp ở bên ngoài đều bị ngăn cách, không thể ảnh hưởng đến họ nữa.

Ở dưới lầu, nhà 701, nhà bà Vương đóng cửa từ đầu đến cuối.

Đám người Vương Gia Nhạc ghé tai vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài, nghe tiếng nghị luận huyên náo, oán giận, khạc nhổ. Anh ấy nháy mắt với người nhà, sau đó mọi người trở lại trong phòng khách.

Trong phòng khách thật là lạnh quá, bà Vương ngồi ở bên cạnh chậu lửa sưởi ấm, mấy đứa nhỏ quây quần ở bên cạnh bà ấy, đứa cháu gái ốm yếu bị bệnh nặng đang che miệng ho khan.

“Vẫn đang ồn ào sao?” Bà Vương nhẹ nhàng vỗ lương cháu gái rồi hỏi.

“Bị đám người Tiểu Kiều đuổi xuống rồi. Bà nội, hình như là Tiểu Kiều động đến dao nên bọn họ đều bị dọa sợ.”

“Tiểu Kiều còn động dao hay sao.” Bà Vương kinh ngạc: “Không phải là Tiểu Thiệu động dao đó chứ, cháu nghe nhầm rồi.”

“Bà nội, cháu không nghe nhầm, chính là Thanh Thanh, cháu cũng nhìn thấy.” Vẻ mặt Vương Gia Hân phức tạp: “Không ngờ Thanh Thanh lại dũng cảm như vậy.”

“Chắc là ép Thanh Thanh quá rồi, tính tình Thanh Thanh hiền dịu như vậy mà lại động vào dao sao?” Bà Vương vẫn cảm thấy khó tin, có điều suy nghĩ một chút thì bà ấy liền hiểu ra.

“Không trách được Thanh Thanh tức giận, bọn họ cũng hung hăng dọa người quá thể. Trước kia còn có người giàu người nghèo, chẳng lẽ còn dùng đạo đức để cưỡng ép người giàu dùng hết gia tài của họ để cứu trợ cho người nghèo hay sao, làm sao mà đủ cho nổi. Bây giờ cũng như vậy, có người may mắn thì họ sống thoải mái hơn một chút, thế mà có người ghen ăn tức ở được ngay. Làm người thì chỉ có thể tự dựa vào bản thân thôi, người ta đồng ý giúp đỡ là có tình người, không muốn giúp thì cũng chẳng sai. Hơn nữa nhà Thanh Thanh cũng giúp hàng xóm nhiều lắm rồi, chúng ta làm người thì phải có lương tâm.”

Chú Vương gật đầu: “Bác gái nói đúng, vì vậy nên vừa nãy chúng ta mới không đồng ý lên lầu cùng với bọn họ. Haiz, làm như vậy thì sau này khó mà làm hàng xóm tiếp được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận