Thiên Tai Càn Quét

Chương 288: Vô Đề

Chương 288: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh cười khoát tay: "Không ngờ có thể làm hàng xóm với mọi người, đây là duyên phận đấy, lần này bỏ qua đi."

Bùi Nghiêm biết Kiều Thanh Thanh có ý muốn qua lại thân thiết với nhà bọn họ, trong lòng vô cùng vui vẻ. Sức khỏe vợ ông không tốt, tuổi tác mẹ ông đã lớn, có hàng xóm là bác sĩ chỉ có lợi chứ không hề có hại. Lúc biết bác sĩ Kiều ở sát vách, ông đã nghĩ sau khi dọn nhà xong xuôi sẽ đến chào hỏi để cố gắng gia tăng tình cảm.

"Ngọc Tú, nghe bác sĩ Kiều đi, sau này chúng ta là hàng xóm, thời gian còn dài mà." Bùi Nghiêm cười nói.

Kiều Thanh Thanh chào tạm biệt.

Sau khi về nhà không lâu, Thiệu Thịnh An và ba Thiệu đã tìm việc trở về.

Ba Thiệu vui mừng tuyên bố: "Ba qua vòng phỏng vấn rồi, sau này làm nhân viên môi trường tiền lương, đãi ngộ không tệ. Một tháng ba được bốn mươi cân gạo và năm cân thịt đó."

Mẹ Thiệu vội hỏi: "Làm ở đâu thế?"

"Bây giờ còn chưa tuyển được người, có rất nhiều nơi thiếu người. Ở tiểu khu chúng ta vẫn chưa có nhân viên môi trường, tôi nói tôi muốn xin đến xã khu Bình An làm việc, đội trưởng đồng ý. Ngày mai tôi sẽ chính thức bắt đầu làm việc."

"Như vậy tốt rồi, tiền lương ổn cách nhà cũng gần, tốt hơn vào xưởng nhiều, không thì tôi cũng đi." Mẹ Thiệu dao động.

Thiệu Thịnh An vừa muốn mở miệng, ba Thiệu đã khoát tay: "Cần gì thế, tôi làm là được rồi. Lần trước trên công trường bà mệt mỏi, đau thắt lưng tái phát vẫn chưa khỏe hoàn toàn, không cần bà làm, tôi làm là được."

"Mẹ, mẹ và mẹ con ở lại giúp con bày quầy hàng đi, con định mở cửa hàng xem bệnh cho người ở cửa tiểu khu." Kiều Thanh Thanh đề nghị: "Có những dược liệu con làm không kịp, mẹ có thể mài giúp con."

"Đúng đúng, cứ làm như thế, nghe Thanh Thanh." Ba Thiệu vội nói.

"Ừm." Mẹ Thiệu thở dài.

Thiệu Thịnh An nói sang chuyện khác, nói mình cũng tìm được việc.

"Bên khu biệt thự kia có người muốn lắp điện nước, lúc con gặp lại đội trưởng ở công trường, anh ấy tên Tề Minh, giới thiệu con đi cùng."

"Vậy thì tốt quá." Mẹ Thiệu vui vẻ trở lại: "Con làm tốt lắm, phải mang đủ đồ theo, nhất là thuốc nước Thanh Thanh làm đề phòng cảm nắng, mẹ đi chuẩn bị ba lô cho con."

"Còn tôi nữa mẹ Thiệu An, sẵn tiện bà chuẩn bị cho tôi đi." Ba Thiệu theo sau.

Kiều Tụng Chi mỉm cười nhìn bọn họ, nụ cười hơi thu lại. Bà ấy xoắn tay, hơi do dự nói: "Thanh Thanh, con nói xem mẹ cũng bày quầy bán đồ, liệu có người mua không?"

Kiều Thanh Thanh tập trung lắng nghe: "Mẹ, mẹ muốn bán gì?"

"Muốn bán đồ đan." Kiều Tụng Chi khẽ nói: "Áo len, khăn quàng cổ mẹ đan có hoa văn rất đẹp, khi còn bé con mặc áo len, áo ghi lê, mũ đều do mẹ đan. Thật ra khi trông cửa hàng, mẹ rảnh rỗi không có chuyện gì cũng hay đan rồi treo trong cửa hàng, thỉnh thoảng sẽ có người mua."

Bà ấy rất do dự, bây giờ thời tiết nóng như thế, hàng đan móc không có nguồn nguyên liệu.

Nhưng bà ấy có thể làm được gì đây?

Khi chạy nạn, tâm tư đặt vào chuyện chạy nạn. Sau khi sắp xếp xong xuôi, trái tim như bèo tìm được chốn nương thân, bà ấy lại bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống.

Con người nên tìm một số việc để làm, quần áo đã giặt xong, trong nhà đã quét dọn sạch sẽ, còn thứ gì để làm nữa đây.

Kiều Thanh Thanh hiểu tâm trạng của mẹ, thật ra suy nghĩ của mẹ cô giống với ba mẹ chồng, có việc làm mới khiến cho bọn họ thật sự vui vẻ.

Cho dù việc gì cũng được.

"Mẹ, áo len khăn quàng cổ không thể tiêu thụ được thì chúng ta có thể đổi suy nghĩ khác." Kiều Thanh Thanh hướng dẫn từng bước: "Mẹ xem đi, tay nghề của mẹ là thật, thay đổi bao nhiêu cũng không thoát khỏi bản chất. Áo len không có nguồn tiêu thụ thì mẹ có thể đan những thứ khác, không phải hàng đan chỉ có công dụng giữ ấm đâu. Mẹ thấy trên đầu những đứa trẻ cài kẹp hoa không, mẹ có thể đan được, chỉ cần đẹp thì sẽ có người mua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận