Thiên Tai Càn Quét

Chương 166: Vô Đề

Chương 166: Vô Đề

Lớp băng ngoài bờ tường đang tan dần, nhìn về phương xa, Kiều Thanh Thanh như thấy thấp thoáng ánh phản quang trên mặt băng, đó là nước đá tan chiết xạ dưới ánh mặt trời chói chang.

Ánh mặt trời.

Kiều Thanh Thanh lại lần nữa hướng đôi mắt lên, thấy sự tồn tại vừa bị cô xem nhẹ.

Đó là vầng thái dương đã không gặp ba năm, giờ đang bị mây đen che khuất nửa.

“Mặt trời lên kìa, mấy năm nay chẳng có nắng, rau dưa đều khó sống được. Chuyện này là sao vậy? Sao lại nhỏ nước rồi?” Kiều Tụng Chi đi tới, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ xen lẫn khiếp sợ.

“Nhiệt độ tăng lên ạ.” Kiều Thanh Thanh nỉ non. Ngay sau đó, cô đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài, phía Thiệu Thịnh An cũng cảm thấy nóng, đang cởi quần áo, Kiều Thanh Thanh lớn tiếng nhắc nhở.

“Nhiệt độ tăng, băng tan rồi.”

“Nhiệt độ tăng!?” Thiệu Thịnh An thoáng sửng sốt. Anh cúi đầu nhìn chiếc áo lông vũ, khó trách lại cảm thấy vừa nóng vừa bức bối.

“Nhiệt độ không khí tăng rất mạnh, lớp băng cũng sẽ nhanh chóng tan theo, người đứng trên mặt băng sẽ gặp nguy hiểm cực kỳ lớn. Chúng ta phải đi nhắc nhở những người khác.”

Thái độ nghiêm túc của cô lây sang cho nhóm ba Thiệu. Thiệu Thịnh An ném áo khoác lên sô pha, lập tức bước vào kho lấy đồ: “Để anh tìm cái loa.”

Ba Thiệu cũng vội vàng nói: “Vậy ba sẽ mau chóng đi thông báo cho hàng xóm.”

Chiều hôm đó, hai giờ hơn, bầu không khí với nền nhiệt thấp hơn hai năm nay cuối cùng cũng ấm lại, nhiệt độ tăng với khí thế sét đánh không kịp bưng tai từ dưới âm 60 độ C lên gấp n lần, chẳng mấy chốc đã vượt qua 0 độ, sau đó thoắt cái nhảy vọt tới tận 15 độ C.

Từ lúc phát hiện nhiệt độ tăng tới giờ mới chưa đến năm phút.

Kiều Tụng Chi nhìn nhiệt kế mà mắt chữ O miệng chữ A, cuối cùng cũng hiểu tại sao con gái mình lại sốt ruột đến thế. Khó trách bỗng dưng nóng như vậy, bọn họ mặc nhiều đồ thế chẳng phải hệt như hấp sủi cảo, cả người nhễ nhại mồ hôi sao.

Thiệu Thịnh An bắc loa thông báo đến các hộ gia đình trong chung cư mình và cả các chung cư lân cận.

“Nhiệt độ tăng! Mọi người chú ý, nhiệt độ đang tăng! Cẩn thận mặt băng nứt vỡ, đừng ra ngoài!”

Tiếng loa vang khắp toàn bộ khu nhỏ, bà Trịnh bực bội mắng: “Bị tâm thần à? Quấy rầy giấc ngủ trưa của tôi!” Trịnh Lương Dĩnh cởi một lớp áo khoác: “Hình như nhiệt độ tăng đấy mẹ ơi, nóng quá đi, nóng đến váng đầu con rồi.”

“Nhiệt độ tăng thì cứ tăng đi, đây là chuyện tốt, có gì phải ồn ào mà gào lên như thể họa lớn sắp ập xuống đầu không bằng.”

“Cũng đúng.” Trịnh Lương Dĩnh mở cửa sổ, cảm nhận làn gió ấm đã lâu không gặp, không khỏi nở nụ cười vui sướng: “Cuối cùng cũng ấm rồi, con mong ngày này mãi. Con chán cảnh mặc cái áo bông xấu xí này lắm rồi, con muốn mặc váy, xỏ thắt lưng.”

Bà Trịnh cũng chờ mong: “Cái thời tiết quỷ quái chết tiệt này mau mau kết thúc đi, mẹ ở nhà đến sắp mốc meo rồi.”

Trong phòng, Trịnh Lương Đống nằm lì trên giường. Anh ta cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài nhưng chỉ cong khóe môi cười lạnh lùng, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại.

Vui đi, mừng đi, đằng sau còn thảm hại hơn kia kìa.

Về phần người ba đang làm việc bên ngoài của mình, Trịnh Lương Đống không thấy lo lắng. Kiếp trước ba anh ta không sao thì kiếp này có thể gặp vấn đề gì chứ? Cuộc sống này khiến người ta bực bội quá mà anh ta lại không đủ dũng cảm tự sát thêm lần nữa, chỉ hận không thể ấn nút tua nhanh cho tất cả chạy một mạch đến điểm cuối.

Hộ gia đình 701, 702 cũng hưởng ứng lại. Hai gia đình này đều có người nhà đang làm việc bên ngoài, tuy nhiên mọi người đang vui mừng vì nhiệt độ không khí tăng trở lại nên mới đầu không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn.

“Nhiệt độ tăng là chuyện tốt mà, mấy năm nay tôi chết cóng luôn!”

“Khó khăn lắm mới nứt ra, lớp băng chết tiệt này dày chết đi được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận