Thiên Tai Càn Quét

Chương 378: Vô Đề

Chương 378: Vô Đề

Đề nghị này được tất cả mọi người đồng ý, Kiều Thanh Thanh về nhà lấy dao sạch cắt cho bọn họ.

Sau khi chia xong, mọi người dần tản đi, chỉ có một người vẫn không đi.

"Nếu không thì đưa phần của lão Lưu cho tôi đi, chờ bọn họ trở về tôi đưa cho bọn họ." Lúc người kia nói còn muốn đưa tay cầm lấy, bị Thiệu Thịnh An ngăn cản.

"Không cần, chờ bọn họ trở về tôi sẽ đưa cho bọn họ, vừa rồi mọi người đã chứng kiến đồ ở chỗ tôi. Sau này hai nhà bọn họ không lấy được đồ vật, mọi người đều có thể làm chứng, đi qua xã khu tố giác tôi."

"Hừ, không được thì thôi."

Thiệu Thịnh An nhìn mọi người xuống lầu, anh nhớ lại cư xá Kim Nguyên, lúc chia đồ vật phiền phức tính tới tính lui, lục đục với nhau.

Sau khi chuyển thùng về nhà, tất cả mọi người cảm thấy chia vật tư quá mệt mỏi, những thứ này rơi ở tầng cao nhất, bọn họ không thể không chịu trách nhiệm. Nếu xảy ra sự cố, bọn họ không thể tránh khỏi, không bằng nắm quyền chủ động trong lòng bàn tay. Đây là điều Thiệu Thịnh An học được từ vợ, anh nhìn Kiều Thanh Thanh, hai vợ chồng nhìn nhau cười một tiếng.

Có vật tư, cư dân ở trong nhà tránh thiên tai càng yên tâm.

Trong căn cứ có rất nhiều nơi đình công, chỉ có nhà máy tăng giờ làm việc, chưa từng ngừng làm việc.

Trong viện nghiên cứu khoa học nông nghiệp, từ khi sương mù bắt đầu không được ngủ ngon giấc, bây giờ lại nhận lệnh của cấp trên, hi vọng có thể tăng cao sản lượng, áp lực rất lớn.

Sở nghiên cứu gánh vác áp lực cực lớn, mưa axit ăn mòn tất cả, nếu như không giải quyết vấn đề này, mai này sao mọi người ra ngoài làm việc được. Chẳng lẽ bọn họ sống trong căn cứ cả đời, dựa vào vật tư cứu trợ sao sống sót được. Vật tư chỉ có thể cứu trợ khẩn cấp thời gian ngắn thôi.

Trên thực tế, sau khi bắt đầu xây dựng căn cứ cho người sống sót, vật tư cứu viện cắt giảm trên diện rộng. Lúc đó, trên công trường có rất nhiều việc làm, chỉ cần có gắng có thể kiếm được vật tư. Sau đó, thị trưởng La gánh áp lực, cho người sống sót ở khu nhà lều vật tư không cố định. Nếu như không vì sương mù ập tới thì dự án kia đã ngừng lại rồi. Mấy năm nay căn cứ khôi phục sản xuất rất nhiều, đồ vật sản xuất được sắp được đưa vào sử dụng, chỉ có một cố vật tư nhỏ được đưa đi tích lũy. Nếu như cung cấp vật tư cho toàn căn cứ sẽ không duy trì được một năm.

Khi lũ lụt mới bắt đầu, các kho lúa trong nước được di dời khẩn cấp, Diệp Sơn là một trong những nơi di dời. Trên núi có một lượng lớn vật tư, lúc này mới có thể giúp đỡ khắp nơi. Song, mấy năm nay không sản xuất thêm được, đã tiêu hao đến bảy tám phần.

Nhớ đến dự đoán bóng đêm vô tận và động đất, những người lãnh đạo thật sự lo lắng đến trọc đầu.

Khi viện nghiên cứu đang cố gắng nghiên cứu vật liệu chống mưa axit, các vị quan chức đã thu mua mấy nhà máy, nhanh chóng cải tiến dây chuyền sản xuất, sản xuất vật liệu chuẩn bị, tuyên bố thông báo tuyển người khắp nơi. Loa tuyên truyền ở tòa nhà 20 bọn họ đã được Thiệu Thịnh An sửa xong, anh làm thêm lớp gỗ che chắn cho loa thông báo, hi vọng có thể ngăn cản mưa axit, khiến tuổi thọ của chiếc loa dài hơn một chút.

"Lúc này còn tuyển dụng à?" Ba Thiệu vò đầu: "Không phải bảo người ta đừng ra ngoài sao?"

"Là không cần thiết thì không ra ngoài, nhưng đi vào nhà máy đi làm cũng xem như hình thức khác của không ra ngoài rồi." Thiệu Thịnh An hơi rung động, đi vào nhà máy bao ăn ở còn có lương, tính an toàn cũng được xem trọng, không đi rất đáng tiếc.

Anh nhìn về phía ba mình, từ ánh mắt ba anh nhìn ra, hai ba con đang muốn đi cùng nhau.

"Hai người muốn đi sao, nhưng trong thông báo không nói nhà máy nào, chúng ta làm được không?" Mẹ Thiệu hơi do dự mà nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận