Thiên Tai Càn Quét

Chương 548: Vô Đề

Chương 548: Vô Đề

Kết quả mấy ngày trước chị Hà bị một con chuột cắn, hiện tại chuột rất độc, chị Hà sau khi bị cắn cũng không nói cho tôi biết, sau đó sốt cao không hạ mới nói với tôi là bị cắn, các anh nhìn bắp chân phải của chị ấy đi. Con chuột chết tiệt đó quá độc, vết thương đều là màu đen, cũng bị hoại tử nữa, các người có kháng sinh không? Vừa rồi các người cho chị ấy uống thuốc gì vậy?

Thiệu Thịnh An cẩn thận cởi bỏ miếng vải quấn quanh chân mẹ Thiệu, cởi thanh gỗ ra, nghe vậy trả lời: "Chính là thuốc hạ sốt, chúng tôi không có thuốc chống viêm." Ngay cả thuốc hạ sốt này cũng là một trong hai viên còn sót lại. Từ trận động đất lớn đến bây giờ đã qua hơn một tháng, mỗi người đều có vết thương chồng chất, thuốc men lúc đầu dùng rất nhanh, sau đó cơn lốc xoáy qua đi anh tìm được ba, ba bị đè dưới một tảng đá, vết thương xấu đi dẫn đến sốt cao, anh dùng hết tất cả kháng sinh của hai người mới ngăn cản vết thương tiếp tục chảy mủ, thuốc hạ sốt cũng dùng rất nhanh, thân thể anh không khỏe cũng không nỡ uống thuốc. Sau khi tình trạng của ba tốt hơn, họ bắt đầu di chuyển, bắn pháo sáng trên đường đi, nhưng tất cả các tín hiệu như chìm xuống đáy biển, cho đến ngày tìm thấy mẹ anh.

Nhìn mẹ nằm đó không hề phản ứng, Thiệu Thịnh An lòng như dao cắt, lại một lần nữa trải qua nỗi đau như khi tìm được ba mình dưới nước.

"Mẹ, mẹ ơi." Thiệu Thịnh An nhẹ nhàng vuốt mặt bà, gọi tên bà.

Mẹ Thiệu không tỉnh lại.

Thiệu Thịnh An đành phải xử lý vết thương cho bà trước. Đầu tiên là vết thương bị chuột tạo thành, phía trên dán một lớp bột màu xanh biếc, Lưu Chấn nói là thảo dược chống viêm, tìm được rất ít thảo dược, chỉ đủ dùng cho mẹ Thiệu hai lần, cái này là trưa hôm qua đắp lên.

"Thời tiết bắt đầu nóng lên, vừa ẩm vừa nóng, vết thương của chị Hà lại thối rữa chảy mủ, tôi không dám quấn cho chị ấy." Lưu Chấn ở một bên hỗ trợ, nhắc nhở Thiệu Thịnh An nếu như không có thuốc chống viêm, tốt nhất không nên rửa rồi bọc mủ lại. "Tôi đã quấn một lần để chặn mủ, nhưng vết mủ không có cách nào để xử lý tốt được, sau đó mủ sẽ nghiêm trọng hơn."

Thiệu Thịnh An cũng hiểu được đạo lý này, cắn răng chịu đựng, đau lòng dùng nước khử trùng còn sót lại để làm sạch vết thương một chút, sau đó dùng gạc nhẹ nhàng quấn một lớp ngăn chặn vi khuẩn bụi bặm trong không khí.

Về phần vết thương trên cánh tay của mẹ, tạm thời anh không động đến, trong lòng anh biết được, vết thương mẹ bị chuột cắn nếu như không được xử lý thích hợp, không có kháng sinh, sợ rằng mẹ anh chịu không nổi. Anh nôn nóng nhìn về nơi phương xa, nói với ông Thiệu: "Ba ở đây chăm sóc mẹ, con đi đón mấy người Thanh Thanh.”

"Đúng, Thanh Thanh có thuốc, Thanh Thanh nhất định có cách." Ba Thiệu giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, giọng nói chất chứa sốt ruột: "Con mau đi đón Thanh Thanh, cẩn thận một chút, nhất định phải cẩn thận."

"Con nhất định sẽ trở về." Thiệu Thịnh An xuất phát. Tâm tình của anh vô cùng nặng nề, bước chân lại trái với tâm tình, cố gắng nhanh chóng đi lên. Anh sẽ tạm thời để lại đằng sau những lo lắng cho mẹ, để cho phép mình chạy nhanh hơn, nhanh hơn, và nhanh hơn nữa, anh sẽ nắm bắt cơ hội duy nhất có thể cứu mạng mẹ mình.

Thật ra anh biết, quả pháo tín hiệu kia không nhất định là Thanh Thanh, ba người Thanh Thanh hiện tại không chắc vẫn còn ở cùng một chỗ.

Nhưng anh không còn cách nào khác, anh có thể làm gì nữa đây.

Chạy nhanh hơn nữa, đôi mắt Thiệu Thịnh An rưng rưng làm mờ tầm nhìn, anh chớp chớp mắt làm cho tầm nhìn rõ ràng trở lại, sau đó không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục chạy.

Phía trước bỗng nhiên bay lên một quả pháo tín hiệu màu trắng, trái tim Thiệu Thịnh An treo lên, theo bản năng liếc mắt nhìn đồng hồ.

8 giờ sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận