Thiên Tai Càn Quét

Chương 172: Vô Đề

Chương 172: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh lập tức nở nụ cười: “May mà ba bịt nó lại, không chắc giờ chúng nó đã bò theo cái lỗ này vào nhà, bò đầy sân phơi rồi.”

Mẹ Thiệu mặc quần áo cho Thiệu Thịnh Phi xong thì đi tới nói: “Lạ thế nhỉ? Không phải bọn này thích sống ở vùng nước sao? Sao chúng nó bò trên mái nhà nhiều vậy? Đây là tầng tám cơ mà.”

“Không phải nước ngập tới tầng sáu sao? Tầng tám cũng tính là tầng hai thôi.”

Mẹ Thiệu trừng mắt nhìn ba Thiệu: “Tầng hai cũng lạ. Hồi trước ở quê có phải chưa làm ruộng bao giờ đâu, lũ đỉa toàn sinh trưởng trong nước mà.”

Kiều Thanh Thanh nói luôn: “Bây giờ tình hình thế này thì mọi chuyện đều có khả năng xảy ra. Không sao đâu ạ, nhà chúng ta bịt kín mọi nơi rồi, không sợ mấy thứ này.” Đỉa thích bò lên nhà tính là gì, về sau gián còn biết bay một mạch từ tầng một lên tầng ba cơ.

Bệnh dịch không chỉ lây lan từ đường nước mà những sinh vật này cũng là đầu sỏ gây tội.

“Cũng đúng, vậy mẹ yên tâm rồi. Xuống nhà thôi, mẹ nấu bữa sáng, Thịnh An đã dậy chưa?”

“Vẫn chưa ạ.”

“Thế để mẹ đi gọi nó, không có nó không nấu bữa sáng được.” Mẹ Thiệu vội vã xuống tầng. Ba Thiệu thấy Kiều Thanh Thanh vẫn đang ngẩng đầu nhìn mặt kính thủy tinh, bèn đi xuống theo bà.

“Thanh Thanh ơi, con vẫn còn xem à, không thấy ghê người sao?”

“Con muốn bắt mấy con đỉa này.” Đỉa có thể dùng làm nguyên liệu thuốc. Trong mắt cô, lũ đỉa này vẫn rất tởm lợm, tuy nhiên cô nỗ lực thay thế hình ảnh trước mắt bằng cách hình dung trong đầu những vị thuốc đã được bào chế nên đôi mắt không còn khó chịu như trước nữa.

“Ối.” Ba Thiệu khiếp hồn: “Bắt bọn này có ích lợi gì? Trông kinh quá, lại cắn người ta nữa.”

“Có thể dùng làm nguyên liệu thuốc, trước kia bác sĩ Ngụy dạy con rồi đó ba, dùng để chữa trị lúc bị thương được đấy.” Kiều Thanh Thanh không nói phức tạp với ba Thiệu, chỉ hai chữ “bị thương” đã đủ khiến ba Thiệu thay đổi ý kiến ngay lập tức.

“Vậy thì bắt nó được đấy, ba bắt cho, con đừng động tay vào.” Ba Thiệu xoa tay hằm hè, nói rồi đi lên gác mái tìm công cụ.

Không lâu sau khi đào ra, đám đỉa gần đó lập tức mấp máy bò về phía cống thoát nước. Ba Thiệu cầm một cây gậy đặt chỗ cống thoát nước, đỉa bò lên trên đó, ông lập tức rung rung cho chúng rơi xuống thùng, Kiều Thanh Thanh phụ trách cầm thùng.

Đến khi Thiệu Thịnh An rời giường tìm Kiều Thanh Thanh, anh đã thấy cô và ba Thiệu đang bắt tay nhau bắt đỉa.

Nhìn thứ kia thôi lòng đã khẽ run lên, anh dời mắt: “Bắt thứ này làm gì vậy ạ?”

“Thanh Thanh nói có thể dùng làm nguyên liệu thuốc chữa thương đó con. Thế này chẳng phải nhiều lắm sao, không bắt thì phí quá, ấy dà béo núc ních luôn.”

Nghe ba mình miêu tả con đỉa bằng từ “béo núc ních”, Thiệu Thịnh An dở khóc dở cười.

“Để con làm đi ạ, Thanh Thanh em đưa thùng cho anh. Mẹ phải làm bữa sáng, em lấy đồ xuống cho mẹ giúp anh, anh để trong phòng ngủ ở gác mái đó.”

Kiều Thanh Thanh cười đưa thùng cho anh, giả vờ lấy đồ ở phòng ngủ rồi xuống nhà phụ mẹ nấu cơm.

Kiều Tụng Chi cũng đi lên trông nom Thiệu Thịnh Phi giúp. Kiều Thanh Thanh và mẹ Thiệu cùng nhau nấu cơm.

Sau khi nhìn thấy đám đỉa đó, mẹ Thiệu rợn người đến chẳng thiết ăn: “Vừa nãy mẹ con định đi lên xem nhưng mẹ cản lại rồi. Mẹ nói với bà ấy là tuyệt đối đừng nhìn, quá rợn người mà.”

“Thế hôm nay mình không nấu cháo nữa, làm chút bánh tay cầm ăn đi.”

Kiều Thanh Thanh vặn mở bếp gas. Cô rán trứng trước, sau đó mở lửa nhỏ, để vào chảo vỏ bánh tay cầm. Mẹ Thiệu không biết làm món này, bà bèn đi rửa rau xà lách, cắt chân giò hun khói, cười nói: “Bọn trẻ các con lại biết làm mấy món này, trông có vẻ quái lạ nhưng ăn lại rất thơm.”

“Còn một hộp bò kho đó mẹ, mẹ cũng mở ra luôn đi.”

Thành phẩm cuối cùng là một mâm bánh tay cầm chay mặn kết hợp cực kỳ đa dạng.

“Sốt cà chua vẫn là ngon nhất, chua chua ngọt ngọt.” Kiều Tụng Chi rất hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận