Thiên Tai Càn Quét

Chương 621: Vô Đề

Chương 621: Vô Đề

Mọi người thấy ánh nến, trái tim cũng dần bình tĩnh lại.

Lưu Chấn cười ha ha: "Nào, chuẩn bị ăn cơm tối."

Bọn họ ăn cá khô, Kiều Thanh Thanh thấy sáng hôm qua bọn họ còn tìm nơi nấu cá, phơi cá, đưa tất cả hàng tồn lên, không vứt bỏ một con cá nào.

Tất cả mọi người là là hàng xóm, cả nhà Kiều Thanh Thanh không thể đi một mình được. Tuy nói trong việc ăn uống, có gì ăn là do bản lĩnh của mình, nhưng vào thời điểm đặc biệt thì "Hợp tác" tương đối tốt hơn.

Cả nhà Kiều Thanh Thanh ăn cá khô, còn có củ cải trắng đã hấp chín.

"Thời tiết nóng thế này, buổi tối ăn củ cải trắng được không?" Lưu Chấn hỏi.

"Được, bây giờ ai mà không có dạ dày sắt chứ, có ăn là được." Ba Thiệu cười ha ha nói.

"Cũng đúng, dạ dày của cháu tốt hơn trước kia nhiều. Dù sao cũng ăn lung tung, ăn không chết thì tiếp tục sống thôi." Lưu Chấn phun xương cá ra.

Buổi tối, đội tàu Thang Châu cũng ngừng di chuyển, có thể nhìn thấy ánh đèn le lói trên du thuyền.

"Anh nói xem bây giờ mẹ đang làm gì?" Kiều Thanh Thanh dựa vào người Thiệu Thịnh An, nhìn xuyên qua du thuyền đến một chiếc tàu chở khách nào đó.

"Có lẽ đang ăn cơm tối, có lẽ đã ăn xong đang hóng mát trên boong tàu." Thiệu Thịnh An ôn hòa nói: "Cũng có thể là đi ngủ."

Kiều Thanh Thanh nhắm mắt lại: "Chúng ta cũng đi ngủ sớm một chút đi."

"Được." Thiệu Thịnh An mở chăn cứu hộ trùm hai người lại, ôm Kiều Thanh Thanh dựa vào mép thuyền nhắm mắt lại. Hai vợ chồng ở đầu thuyền, ba Thiệu và Thiệu Thịnh Phi ngồi ở đuôi thuyền. Xuồng cũng được thả xuống nước cột vào đuôi thuyền, ba chiếc giỏ trúc và hành lý đặt trên đó, dư ra chút không gian có thể cho người ta duỗi chân thư giãn một tí. Thiệu Thịnh Phi ló người ra sờ đầu Đại Bảo, khẽ căn dặn nó: "Có người xấu đến phải nói cho tao biết nha." Đại Bảo liếc nhìn, nhắm mắt không thèm để ý đến hắn.

Kiều Thanh Thanh dựa vào lồng ngực ấm áp của Thiệu Thịnh An, sóng nước dập dờn thuyền gỗ lay động miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ. Đến khí sáng sớm vệt ánh nắng đầu tiên chiếu vào mi mắt của cô kích thích cô mở to mắt.

Cô nhìn thấy người nhà nằm ngủ xuôi theo mạn thuyền, thấy rượu vàng có rất nhiều thứ nổi lơ lửng. Ở hai chiếc thuyền bên cạnh, bọn người Tống Tam Hà còn đang ngủ.

Mặt trời mọc xua tan đi sự tuyệt vọng, người sống sót giữa đất trời như phù du, nhưng phù du vẫn muốn sống sót.

Ngày mới vẫn tiếp tục phải chèo thuyền, Kiều Thanh Thanh nhớ ngày tháng. Khi tay của bốn người bọn họ vì chèo thuyền mà đỏ lên, rách da, vết chai càng lúc càng dày, bọn họ đã sống trên nước được một tuần lễ. Kiều Thanh Thanh đội mũ và khẩu trang, gương mặt nơi không được che nắng bị phơi đỏ đến sạm đen, đau rồi ngứa, chỉ có thể xoa thuốc vào ban đêm.

Mười năm thiên tai, người bình thường sống đến bây giờ thể chất đã khỏe mạnh hơn. Nếu là mươi năm trước, chắc chắn lúc này đã bị bệnh một phen.

Thuyền của bọn Tô Tông cách bọn họ không xa, bọn họ nhiều người dễ làm việc. Ban đầu đốn rất nhiều củi, tích rất nhiều gỗ mới bắt đầu làm thuyền. Sau đó rừng Dương bị khô héo, bọn họ không bị ảnh hưởng, làm ra mười chiếc thuyền gỗ. Gỗ dư còn lại kết thành bè, kéo đằng sau thuyền lơ lửng để chứa hành lý. Vật tư nhiều nên đi chậm, ở phía sau nhóm người Kiều Thanh Thanh. Chạng vạng tối ngày thứ tám, một mình Tô Tông chèo thuyền đến, hi vọng Kiều Thanh Thanh có thể giúp đỡ một chuyện.

"Có một người bị bệnh rất nặng, phát sốt nôn mửa còn ho khan, hôm nay chưa được dùng thuốc. Tôi nghe Lưu Chấn nói cô là bác sĩ, cô có thể giúp xem thử không?"

"Được, tôi ngồi thuyền của anh đi qua."

Kiều Thanh Thanh dứt khoát như thế, Tô Tông lộ vẻ cảm kích: "Cảm ơn, cảm ơn."

Thiệu Thịnh An cũng đi cùng: "Anh giúp xách rương thuốc."

Đội tàu Tô Tông có hơn một trăm người, mười chiếc thuyền gỗ nghe thì nhiều nhưng không đủ chen nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận