Thiên Tai Càn Quét

Chương 239: Vô Đề

Chương 239: Vô Đề

Mẹ Thiệu căng thẳng: "Hết hạn rồi."

Ông Thiệu vội vàng nói: "Không, lon không hỏng, lúc tôi mở ra kiểm tra niêm phong vẫn tốt mà.”

Những bao bì đóng hộp thịt này rất đơn giản, thậm chí có thể nói không có bao bì, vật liệu sắt, không có tên sản phẩm, bảng thành phần in và mã vạch của sản phẩm, v.v. đó là thông tin về các sản phẩm đủ điều kiện lưu thông trên thị trường. Trên vỏ ngoài trần trụi, chỉ in bốn chữ thịt bò đóng hộp.

Thiệu Thịnh đưa đem lon cho Kiều Thanh Thanh xem: "Không giống như dây chuyền sản xuất bình thường làm ra.”

Kiều Thanh Thanh cũng nhìn một chút, trong lòng hiểu rõ: “Có vẻ như đây là vật tư khẩn cấp trong tình huống thiên tai." Kiếp trước cô đã ăn qua loại thực phẩm này, tuy rằng điều kiện ở không tốt, nhưng mấy năm trước, Diệp Sơn luôn có vật tư cứu viện phát ra, cho đến tận sau này mới càng ngày càng ít, thời gian phân phát vật tư càng ngày càng dài. Người sống sót trong căn cứ đều nói, đó là vật tư dự trữ của Diệp Sơn sắp ăn hết, hoặc là điểm vật tư cấp trên cung cấp vật tư cứu viện cho Diệp Sơn đã sắp sập rồi.

"Quốc gia chúng ta lợi hại như vậy, chắc chắn có chuẩn bị, tôi xem tin tức nói nước ta có rất nhiều kho thóc, trong kho thóc có rất nhiều gạo, có thể làm cho người dân cả nước ăn ngon vài năm." Ông Thiệu hào hứng nói: "Chờ sau này mặt trời không còn chói như vậy, chúng ta cùng nhau trồng trọt, đến lúc đó tất cả mọi người đều có thể được nuôi sống.”

"Đúng vậy, nơi này có rất nhiều đất mà, chờ giếng nước sâu đào ra, khả năng có thể trồng trọt, tôi chỉ là sợ nhất định phải xếp hàng lấy nước." Mẹ Thiệu thở dài: "Tôi nhớ hồi nhỏ chỗ tôi bị hạn hán hai năm, lúc ấy phải xếp hàng lấy nước, vô cùng vất vả vô cùng phiền toái.”

Kiều Tụng Chi cười nói: "Người nhà chúng ta nhiều lắm, đến lúc đó xếp hàng đi lấy nước không phải là được rồi sao.”

Mẹ Thiệu lập tức vui vẻ: "Bà thông gia nói cũng đúng, ôi xem tôi nói cái gì vậy này." Bà thấy con trai lớn đang chuyên chú nhìn mình, vội vàng nói: "Phi Phi à, chúng ta không thể sợ vất vả, làm người phải làm việc thật tốt, không cần sợ vất vả không cần sợ phiền phức, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền sống tốt, biết không?"

Thiệu Thịnh Phi liên tục gật đầu: "Biết rồi mẹ, mẹ yên tâm con sẽ đi lấy nước, con rất khỏe."

"Phi Phi nhà chúng ta thật ngoan." Kiều Tụng Chi sờ đầu Thiệu Thịnh Phi, Thiệu Thịnh Phi cúi đầu, đôi mắt to nhìn bà ấy: "Mẹ Kiều, con có thể câu cá được không?"

“Hiện tại vẫn chưa được, con không nhìn thấy mặt trời lớn bên ngoài sao?”

Thiệu Thịnh Phi gật đầu: "Em trai nói không thể nhìn mặt trời, mắt sẽ đau, nhưng con biết mặt trời rất lớn."

"Đúng rồi, cho nên hiện tại không thể câu cá, trời quá nóng, cá đều về nhà ngủ rồi."

"Ồ, được rồi, vậy con chờ bọn họ rời giường rồi mới đi tìm chúng nó chơi."

Lúc này ở nhà trưởng thôn Diệp đang khách khí chiêu đãi quân nhân tới từ trên núi Diệp.

Công việc đào giếng tạm thời dừng lại, thiết bị có thể tháo dỡ được đưa đến nhà trưởng thôn Diệp để bảo quản tránh ánh nắng mặt trời, còn thiết bị không thể tháo dỡ cũng dùng vải che nắng dày che kín, chờ mặt trời lặn rồi tiếp tục làm việc.

Quân nhân không ăn đồ đạc của gia đình họ, chỉ yêu cầu một căn phòng trống, nằm thẳng trên mặt đất để chuẩn bị đi ngủ.

Không còn cách nào khác, trưởng thôn Diệp cười cười đi ra cửa, đóng cửa lại.

Ông ta ngồi xổm ở cửa nhìn mặt trời chói chang bên ngoài phát sầu, Diệp Trường Thiên cũng ngồi xổm xuống, nhíu mày dò hỏi nhìn ông ta.

Ông ta lắc đầu: "Không có cơ hội để đề cập đến." Ông ta khoát khoát tay: "Nhiệm vụ lần này ông ta không đến, nếu ông ta đến thì tốt rồi, sẽ dễ nói chuyện hơn.”

Diệp Trường Thiên lập tức vỗ vỗ mông đứng lên: "Vậy trước tiên cha đừng lo nữa, thôn chúng ta gần sông nước, về sau nếu thật sự có cơ hội còn có thể không tới phiên chúng ta hay sao, cha chính là thôn trưởng, Diệp Sơn bên kia vẫn rất coi trọng cha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận