Thiên Tai Càn Quét

Chương 52: Vô Đề

Chương 52: Vô Đề

Các chuyên gia xã hội phân tích lượng mưa bất thường trong các chương trình khác nhau mỗi ngày, vô số thông tin cứu trợ thiên tai được cập nhật theo thời gian, nơi nơi đều là tình hình tai nạn, có đôi khi bị đánh thức bởi tiếng mưa vào giữa đêm, xuyên qua cửa sổ Kiều Thanh Thanh vẫn có thể nhìn thấy từng làn mưa xuyên qua bóng tối, trên gợn nước lăn tăng khúc xạ ra sắc thái màu đỏ cam, đó là ánh đèn trên từng chiếc bè, những bóng người trên xuồng hạ ô xuống thấp che chắn nước mưa.

Lúc này ở đời trước, Kiều Thanh Thanh vì không tìm được cha mẹ chồng mà tự trách mình, một mặt lo cho mẹ ruột ở quê, mặt khác lại lo cho chồng vất vả đón chuyến bay cuối cùng hạ cánh xuống Nguyệt Thành nhưng lại không tìm được phương tiện về, ngày nào cô cũng lo lắng vô cùng, miệng nổi đầy mụn nước. Đời này, cô được ở bên người thân, nhìn mực nước ngày một dâng cao đã không còn sợ chút nào.

Lần này, họ đã có chỗ ở vững chắc, vật tư đầy đủ, tất cả mọi người trong nhà đều ở bên, cô đã không còn sợ hãi.

Bản tin thời tiết cho biết năm nay bão số 13 đổ bộ vào đất liền, mọi người đã khó khăn càng khó khăn thêm, nghe nói rằng tất cả cư dân ở khu vực ven biển đã được sơ tán trong đêm. Hoa Thành bị cúp điện ở nhiều nơi, ban đêm ra bên ngoài nhìn lên có thể nhìn thấy nhiều nơi tối đen như mực.

Cả thế giới đã trở thành một đại dương nước mênh mông.

Khủng hoảng cảm xúc lan tràn, bàn luận về ngày tận thế tràn lan, cảnh sát Internet dù có làm thế nào cũng không thể xóa bỏ.

“Em chưa từng nghĩ đến việc chuyển đến cao nguyên Tây Bắc sao?” Thiệu Thịnh An tò mò hỏi.

“Chưa từng.” Kiều Thanh Thanh sửng sốt một chút, phát hiện từ sau khi mình trùng sinh đến nay, cô chỉ nghĩ đến việc mang người nhà đến bên cạnh mình, lại mua lượng lớn vật tư để làm cho không gian thêm đa dạng, cũng như với gia cố phòng ở, chưa bao giờ nghĩ tới việc trực tiếp chuyển đi nơi khác, đến nơi Tây Bắc cao hơn.

Cô suy nghĩ một lúc: “Mặc dù chưa từng nghĩ tới, nhưng nếu quay lại như lúc đầu, sau khi cân nhắc lợi hại em vẫn sẽ lựa chọn ở lại nơi này. Hoa Thành có nhà của chúng ta, là nơi chúng ta quen thuộc, đại hồng thuỷ cũng không cuốn trôi, sau tận thế em đã sống ở đây mười năm... Về sau trong tương lai ở Hoa Thành vẫn sẽ có người may mắn sống sót ở căn cứ, mặc dù sau trận động đất tất cả mọi thứ đều hóa thành hư ảo, nhưng em nghĩ, nơi quen thuộc vẫn sẽ an toàn hơn. Hơn nữa trên cao nguyên Tây Bắc kia, nhiệt độ phải thấp hơn trong thời tiết cực lạnh, mà sao anh lại đột nhiên hỏi điều này?"

"Không phải là lúc trước anh nói mình có một đồng nghiệp ở Tây Bắc sao? Cậu ấy về với ông bà rồi, mọi người trong nhóm đều đang bàn tán, anh thấy một số đồng nghiệp đã có ý định chuyển đến Tây Bắc để tránh nạn."

"Không phải bây giờ tất cả các phương tiện giao thông đều ngừng rồi sao? Bọn họ định đi đến đó bằng cách nào chứ?”

"Em nhìn xem, họ đang thảo luận về tính khả thi của việc đi bằng đường thủy, ngồi thuyền."

“Hoa Thành cũng không có đường thủy, làm sao mà có thuyền?”

“Anh thấy bọn họ định thuê thuyền xung kích ra khỏi Hoa Thành trước, sau đó đến thành phố kế bên ngồi xuồng..."

Hai người đang trò chuyện, mưa lại lại trở nên nặng hạt hơn.

"Mưa lại to dần.”

Chạng vạng tối, ngoài hành lang có nhiều tiếng cãi cọ, ồn ào.

Hóa ra cư dân tầng 2 đang khẩn trương dọn đồ đi sơ tán. Trong khu có hai hộ ở tầng một, hai hộ gia đình ở tầng hai đã chuyển lương thực và các vật dụng quan trọng khác ra ngoài, sau đó xin giúp đỡ từ lầu trên, hy vọng có thể nhận được cứu trợ.

“Tôi đã báo cảnh sát rồi, chờ đội cứu viện tới đón người, chỉ sợ đội cứu hộ bận quá không qua nổi, anh có thể cho người nhà chúng tôi đến nhà anh ở một lát được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận