Thiên Tai Càn Quét

Chương 203: Vô Đề

Chương 203: Vô Đề

Anh Điểm, khu này có tám tòa nhà, mỗi tòa nhà đều có người ở, một nhà hai người thì cũng có tới năm sáu chục người, chúng ta không đánh lại họ."

“Làm sao bây giờ anh Điểm.”

Đương nhiên anh Điểm biết đánh không lại, nếu không gã cũng sẽ không thúc giục các anh em đoạt đồ vật rời đi càng nhanh càng tốt, chính là sợ tiểu khu sẽ hợp sức lại mà chống trả, gã không động đến mấy cô gái xinh đẹp vì sợ chậm trễ thời gian, không nghĩ rằng một tiểu khu tầm thường này lại có người đáng sợ

như vậy.

“Điểm, anh Điểm, anh nói đi, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Tìm đồ gì đó để ngăn cản đi, lấy tấm cửa bị phá vỡ của nhà đó dùng chặn mũi tên.”

“Nhưng mà anh Điểm, chúng ta không dám tiến lên nữa, vừa bước lên cầu thang thì từ cửa sổ sẽ có tên bắn tới, vừa rồi Đại Thụ cũng bị bắn trúng như thế.”

Ánh mắt anh Điểm chuyển tới trên người Đại Thụ, Đại Thụ đã hoàn toàn tắt thở nhưng vệt máu từ cái tát vừa nãy của hắn vẫn còn, một người tại sao có thể có nhiều máu như vậy chứ, con ngươi hắn hơi co lại, ném mũi tên đi làm cho máu tươi đồng loạt phun ra .

Những người khác kinh hồn bạt vía không nói nên lời.

“Nghe này.” Anh Điểm dùng ánh mắt thâm hiểm nhìn bọn họ: “Đại Thụ đã chết, chúng ta cũng không thể chết ở đây, trong nhà hắn còn có vợ con, chúng ta phải lao ra ngoài. Loại tên này chắc chắn có nhược điểm, tên nỏ không phải súng ngắm chỉ cần chúng ta chạy nhanh và đủ xa thì bọn người đó bắn không trúng chúng ta.”

“Hiện tại chỉ có thể để Đại Thụ bảo vệ chúng ta, chắc chắc hắn cũng nguyện ý, mọi người thấy sao?”

Các anh em không nhịn được mà tránh né ánh mắt của gã, trong người đều run sợ.

“Còn hai người bọn họ thì sao? Bắp chân của bọn họ đã bị thương, tôi có thể cõng một người, thế nhưng cõng rồi thì không khuân thêm được đồ vật trên lưng nữa.

Anh Điểm thở dài: “Mang bọn họ theo chúng ta không chạy xa được, bây giờ chúng ta rút lui trước, mang theo đồ vật đi tìm tiếp viện, bọn người ở đây có nỏ, chúng ta phải đi tìm Hắc gia, nghe nói trong tay Hắc gia có súng, chúng ta cứ đi trước rồi sẽ quay lại báo thù.”

Ở tòa nhà sát vách, Kiều Thanh Thanh kiên nhẫn tiếp tục nhìn chằm chằm đối diện.

Vương Gia Hân cẩn thận mở cửa gọi cô: “Thanh Thanh à, cô chuẩn bị xuống chưa? Nhà chúng tôi có thể để ba người đi cùng.”

Kiều Thanh Thanh không quay đầu lại: “Đây là chiêu dụ bọn chúng ra ngoài thôi, cô đóng cửa lại đừng đi ra.”

“Ồ ồ.”

Mười giây sau Kiều Thanh Thanh nghe thấy tiếng động ở tầng dưới, một cung tên liền bay ra ngoài.

Nhóm người Thịnh An đã đi xuống cầu thang.

Nhưng Kiều Thanh Thanh rất thận trọng, sợ rằng đây là kế điệu hổ ly sơn, vì vậy cô tiếp tục nhìn chằm chằm một lúc cho đến khi nghe thấy tiếng cung nỏ thường xuyên ở dưới lầu cô mới chạy xuống. Dựa vào kinh nghiệm và sự ăn ý giữa hai vợ chồng, Kiều Thanh Thanh đi bỏ qua tầng sáu mà vọt tới tầng năm. Cô vừa đứng vững liền bắn tên, giương tên kéo dây, nheo mắt ngắm bắn, một giây sau xuất hiện một đôi giày trong tầm mắt.

Không đúng, đôi giày này nhìn rất quen mắt.

Bị mất tập trung hai giây ngón trỏ tay Kiều Thanh Thanh mới nắm vững giây cung.

Phập.

Mũi tên nỏ bắn trúng bắp chân phía sau đôi giày phát ra một tiếng kêu thảm thiết, chủ nhân đôi giày quen thuộc ngã về phía trước, lúc người kia ngã xuống Kiều Thanh Thanh nhìn thấy trên ngực hắn có mấy mũi tên.

Cô lập tức nhận ra người này chính là kẻ vừa bị cô bắn chết ở tầng bảy, thi thể bị đồng bọn dùng làm lá chắn.

Tấm khiên rơi xuống đất, Kiều Thanh Thanh bắn trúng một người, những người phía sau như ong vỡ tổ thi nhau lao xuống lầu, cô phải mất thời gian để đặt mũi tên, chỉ trúng một người còn những người khác bỏ chạy tán loạn. Lúc này Thiệu Thịnh An đã chạy xuống lầu: "Để anh đuổi theo." "Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận