Thiên Tai Càn Quét

Chương 278: Vô Đề

Chương 278: Vô Đề

Vy Ni là con đầu của Vu Mạn Thục, đương nhiên bà ta ký gửi hi vọng vào con bé. Bà ta bỏ tâm tư nuôi dưỡng con gái, vốn định đưa con gái ra nước ngoài học, sau khi trở về đúng lúc làm mai. Dựa vào dáng vẻ và tài năng của con gái, thanh niên tuấn tú tài giỏi ở Hoa Thành tùy ý cho con bé chọn. Kết quả, mấy năm nay thiên tai, chuyện gì cũng bị trễ nải. Bây giờ con gái bà ta đã tròn hai mươi mốt tuổi, vốn là tuổi tốt nghiệp đại học đẹp như hoa, lại chỉ có thể trốn trong nhà tránh nắng.

"Vy Ni, con không cần quan tâm chuyện của Kiều Thanh Thanh. Trước kia con còn nhỏ, nghe bên kia còn người chị nên trong lòng không vui nên làm chuyện sai trái không có thể diện. Chuyện đã qua thì thôi, cô ta và con bắn đại bác cũng không tới. Bây giờ cho dù nhà chúng ta kém hơn trước kia nhưng nó cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp con. Cả đời nó chỉ có thế, nhưng con thì khác. Khụ khụ, Vy Ni, con phải nhìn xa một chút, đừng để người không quan trọng làm ảnh hưởng tâm trạng của con, biến con thành kẻ chua ngoa đanh đá, khiến con trở nên xấu xí. Sau này khi căn cứ được dựng lên, trật tự được thiết lập lại, giai cấp sẽ không biến mất, chắc chắn nhà chúng ta sẽ ở phía trên. Khi đó, đối tượng kết hôn con chọn cũng ở tầng trên. Chẳng phải lúc này chồng cô ta đang làm việc trong công trường sao, chắc chắn chồng con sẽ hơn anh ta. Con hiểu ý mẹ không Vy Ni?"

Lâm Vy Ni nghe mẹ nói thẳng chuyện kết hôn của mình thì hơi ngượng ngùng, cô ta gật đầu: "Con biết rồi, mẹ yên tâm đi."

"Khụ khụ, vậy là tốt rồi, con cũng nên chăm nom cho em trai con, hai chị em phải giúp đỡ lẫn nhau. Nó không hiểu chuyện, con là chị thì phải để ý nó một chút." Vu Mạn Thục nắm chặt tay con gái: "Mẹ chỉ có hai người con là các con, ba mươi sáu tuổi mẹ mới sinh ra con, con là con đầu của mẹ, mẹ sẽ cho con thứ tốt nhất. Mà con cũng phải xứng với thứ tốt nhất mẹ đưa cho con, hiểu không?"

Lâm Vi Ny gật đầu lần nữa: "Mẹ, con ở nhà không hề lơi lỏng học tập. Con vẫn đọc sách, luyện đàn violin, sau này con sẽ khiến mẹ nở mặt nở mày."

Vu Mạn Thục cười vui vẻ, đồng thời không nhịn được mà ho khan vài tiếng. Không biết ho khan tác động vào chỗ nào mà thấy ngực nhói lên, bà ta kêu rên nắm chặt quần áo.

"Mẹ không sao chứ?" Lâm Vy Ni bị dọa sợ.

Một hồi lâu Vu Mạn Thục mới bớt ho, bà ta giữ chặt con gái: "Không sao, đừng ngạc nhiên, mẹ chỉ bị bệnh cũ thôi. Trước kia mẹ từng phẫu thuật tim, yên tâm đi không sao đâu. Mẹ chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, cậu con giúp mẹ tìm thuốc rồi. Chờ có thuốc rồi mẹ uống ngay, sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi."

"Mẹ, không thì mẹ nghỉ ngơi chút đi, gần đây mẹ bận quá không có thời gian ngủ nữa."

"Không nghỉ được, lúc này không được nghỉ ngơi, phải rèn sắt khi còn nóng. Cơ hội có thể gặp nhưng không thể cầu, nếu bây giờ không làm ra chuyện gì thì sau này thời gian nghỉ rất dài đấy."

Sau mười lăm ngày làm việc, Thiệu Thịnh An được nghỉ ngơi, tổng cộng nghỉ ngơi hai ngày. Ba mẹ Thiệu dỡ nhà ở thôn Thu Diệp cũng có ngày nghỉ, nhưng bọn họ không hề cảm thấy mệt mỏi. Công việc khiến bọn họ sống lại mùa xuân thứ hai, vốn không dừng được. Bọn họ không muốn nghỉ ngơi, bảo Thiệu Thịnh An về nhà thăm con cả bọn họ, gửi lời thăm bà thông gia và Thanh Thanh giúp. Thiệu Thịnh An không còn cách nào đành phải về nhà một mình.

Thiệu Thịnh An về đến nhà, Kiều Tụng Chi vốn không nhận ra.

"Sao lại đen như thế?" Bà ấy vừa kinh ngạc lại vừa đau lòng, như thế này đã chịu khổ thế nào chứ.

"Không phải nói buổi tối làm việc ban ngày nghỉ ngơi à?" Kiều Thanh Thanh vô cùng đau lòng.

"Đẩy nhanh tốc độ thôi, có đôi khi ban ngày cũng có ca làm việc. Không sao, tất cả mọi người đều như thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận