Thiên Tai Càn Quét

Chương 372: Vô Đề

Chương 372: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh hiểu, cho nên anh ấy sợ hãi, mấy hôm nay không dám biểu hiện ra. Lúc về nhà an toàn rồi mới nhụt chí ngã bệnh.

Thiệu Thịnh Phi bị đánh thức uống thuốc, hắn uống hết thuốc Đông y ấm áp, chăm chú nhìn Thiệu Thịnh An. Thiệu Thịnh An nhét kẹo vào miệng hắn, hắn híp mắt tỏ vẻ hạnh phúc.

"Anh cả, anh mau khỏe đi, chúng ta cùng xem ếch xanh nhỏ tìm mẹ được không?"

Em gái dịu dàng nói gì, Thiệu Thịnh Phi chưa nghe nói hết đã hứa hẹn: "Anh sẽ nhanh chóng khỏe thôi, đến lúc đó chơi với em."

Buổi chiều mặt trời ló dạng, ánh nắng làm khô nước đọng, trong không khí tràn ngập mùi chua gắt mũi.

Dưới mặt đất, mọi người bắt đầu thăm dò muốn ra ngoài, cả nhà Kiều Thanh Thanh rất cẩn thận như lúc có sương mù, lại thêm không thiếu vật tư nên không đi đâu cả.

Thị trưởng La tăng ca liên tục mấy ngày, tinh thần vô cùng kém, nhưng ông lại thầm thở dài một hơi. Tốt xấu gì mưa axit cũng đã ngừng, nếu mưa ngập toàn cầu như mấy năm trước vậy thì tất cả mọi người sẽ không thể sống sót nổi.

Ông vừa ký văn kiện cứu tế, dựa vào thành ghế nghỉ ngơi, nhưng thảm kịch bên khu nhà lều kia khiến ông không có một phút bình yên. Nhớ đến những số liệu kia, những câu trần thuật ít ỏi trên báo cáo, ông hiểu hiện trường vô cùng thê thảm. May mà căn cứ kiến thiết còn tồn tại, đoàn kết với nhau, đánh cược rất nhiều, cố gắng ngăn cản kết quả tồi tệ, trong thời gian ngắn ông không thể nào buông lỏng được.

Ông biết người ở khu nhà lều sống sót là vì dựng lều ở gần khu căn cứ, ông cũng muốn để mỗi người, mỗi nhà đều có phòng ở, nhưng chuyện này không phải chuyện một mình ông có thể quyết định được. Nhà trống cho thuê và bán trong khu căn cứ dính líu đến nhiều lợi ích nhóm, xây lại tập hợp sức của rất nhiều người, sau khi xây xong ông bị kiềm chế rất nhiều, không thể làm gì được.

Đang than thở, bỗng nhiên cửa bị gõ vang, chưa chờ ông đáp lời thì Đàm Kiến Lĩnh đã đi vào.

Thư ký thân cận của ông chưa từng làm việc không có chừng mực như thế, thị trưởng La ngồi thẳng, nhíu mày, ông nhìn "Mưa axit lại rơi" ngoài cửa sổ. Bên ngoài không có dấu hiệu trời mưa, ánh mặt trời ấm áp, ông thở dài một hơi, nhưng sau đó trong lòng lại căng thẳng.

Không phải mưa axit, vậy có chuyện gì khiến sắc mặt Đàm Kiến Lĩnh thay đổi.

Đàm Kiến Lĩnh thở dốc, cầm một xấp thư trong tay: "Chú La, cháu có một việc phải báo cáo với chú, những bức thư này hình như là tiên đoán sương mù và mưa axit. Mặc dù không nói rõ thời gian nhưng lại nói ra trước khi sương mù và mưa axit xuất hiện, vô cùng đầy đủ đáng sợ."

"Thư tiên đoán sao?"

"Vâng, chú nhìn thử xem, chắc là cùng một người gửi đến, chữ viết giống nhau, chất liệu giấy viết thư và vỏ ngoài cũng giống nhau." Đàm Kiến Lĩnh đưa thư cho ông.

Lúc thị trưởng La mở thư, anh ta lại tiếp tục nói: "Mấy năm nay, những lá thư này luôn được gửi vào hộp thư của thị trưởng. Chú biết đó, mỗi ngày trong hộp thư của thị trưởng nhận rất nhiều thư, các cư dân có rất nhiều đề nghị liên quan đến việc xây dựng và yêu cầu trong cuộc sống, mười lá thư này ở trong đó. Ban đầu, Tiểu Trần tưởng rằng ai đùa ác ý nên loại ra, thị trưởng, việc này do cháu sơ xuất trong công việc. Cháu là cấp trên của Tiểu Trần, cháu nên dành thời gian xem hộp thư thị trưởng, cháu chấp nhận bị phạt."

Thị trưởng La không nói gì, ông liên tục mở mấy phong thư ra, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Thời gian gửi mười bức thư này cũng không giống nhau, bức thư gần nhất được gửi vào một tháng trước, nhưng nội dung bức thư thì vẫn y hệt.

Lúc thị trưởng La mở thư, anh ta lại tiếp tục nói: "Mấy năm nay, những lá thư này luôn được gửi vào hộp thư của thị trưởng. Chú biết đó, mỗi ngày trong hộp thư của thị trưởng nhận rất nhiều thư, các cư dân có rất nhiều đề nghị liên quan đến việc xây dựng và yêu cầu trong cuộc sống , mười lá thư này ở trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận