Thiên Tai Càn Quét

Chương 334: Vô Đề

Chương 334: Vô Đề

“Đúng là con, ba.”

“Từ từ đừng mở cửa.”

“Sao vậy ba?”

“Sao con lại đột nhiên trở về thế, xuống tầng ngồi trước một lát đi.” Thiệu Thịnh An không hiểu lắm nhưng đành phải nghe theo. Một lát là chờ tới tận ba giờ. Ba tiếng sau, người nhà anh mới từ tầng bảy, vừa vào nhà đã mang theo một mùi thơm, ngửi thấy mùi này, bụng anh liền kêu lên, ồn ào kháng nghị.

Ba Thiệu giống hệt tên trộm nhanh chóng đóng cửa lại, mẹ Thiệu vui mừng đi nhanh qua, ngồi xuống kéo tay sờ mặt anh: “Gầy rồi, con muốn ăn gì để Thanh Thanh lấy cho con.”

Kiều Tụng Chi cười híp mắt: “Nhà mình mới bổ sung thêm khá nhiều thực phẩm chín, con muốn ăn cái gì?”

Mọi người trong nhà vây quanh Thiệu Thịnh An ân cần hỏi han, Thiệu Thịnh An cảm thấy cái mũi của mình có vấn đề rồi, sao trên người ai cũng có mùi thức ăn vậy.

Anh nhìn về phía cô vợ vẫn luôn đứng một bên cười của mình xin sự giúp đỡ, Kiều Thanh Thanh nháy mắt với anh mấy cái: “Em với mọi người ở trên tầng bảy nấu đồ ăn ngon đó, nên mới không thể mở cửa cho anh vào được, để mùi thức ăn bay ra ngoài sẽ không tốt, lúc anh đang đợi mọi người phải thu dọn hết mấy thứ đó lại rồi mới dám ra ngoài.”

Thiệu Thịnh An bừng tỉnh hiểu ra: “Chả trách trên người mọi người lại có mùi thơm, ngửi mà thèm.” Anh sờ bụng một cái: “Con muốn ăn tôm kho tộ, lúc đang làm việc ngửi thấy nhà bếp của biệt thự có mùi này.”

Kiều Tụng Chi vô cùng đau lòng: “May mà Thanh Thanh có làm món này, để mẹ dọn bàn, con thấy thức ăn ra đi.”

Trên bàn cơm, chỉ có Thiệu Thịnh An là ăn như hổ đói, còn Kiều Thanh Thanh với mọi người mấy ngày qua vừa làm vừa ăn nên không quá thèm. Thiệu Thịnh An có chút xấu hổ, mẹ Thiệu đau lòng gắp thức ăn anh: “Đều là người một nhà, xấu hổ cái gì, mau ăn đi, đừng nuốt nhanh quá nhai thêm vài lần đi, không thì không tốt cho dạ dày đâu.”

Sau khi ăn cơm xong, Kiều Thanh Thanh lại mang nước vào cho anh tắm rửa, Thiệu Thịnh An trong nhà vệ sinh tiện thể cạo luôn mái tóc dài. Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, mái tóc có chút dài của anh lại biến về thành kiểu đầu đinh. Kiều Thanh Thanh thấy hơi tiếc: “Em còn định bảo anh nuôi tóc đi, đừng để đầu đinh

nữa.”

“Như vậy tiện hơn.” Thiệu Thịnh An sờ sờ tóc, nhìn hai bên một chút rồi nhanh chóng hôn cô một cái.

Đáy mắt Kiều Thanh Thanh hiện lên ý cười vui vẻ.

“Nào đến đây, tiền lương của anh cho em giữ.”

Anh mang về bốn túi tiền lương, một túi là cà chua nửa xanh nửa đỏ, hai túi khoai tây, còn một túi là bánh bao, cái nào cũng to cỡ nắm tay. “Một túi khoai tây là của anh Tề Minh đấy, anh ấy còn đang làm việc, chỉ cần một thợ điện thôi nên anh về trước. Anh ấy nhờ anh đưa túi khoai tây này cho người nhà anh ấy. Đúng rồi, cái túi bánh bao này cũng có chút đặc biệt, vốn là bột mì nhưng anh đưa ra một yêu cầu nhỏ với ông chủ, hy vọng có thể làm thành bánh bao cho anh, ông chủ rất hào phóng đồng ý luôn.” Thiệu Thịnh An rất vui vẻ nói: “Như vậy chúng ta có thể tiết kiệm được tiền điện nước hấp bánh bao.”

“Cà chua này không tệ, để đó chờ chín rồi thu vào không gian của các con.” Mẹ Thiệu kiểm tra một chút rồi xách cà chua đi, vào bếp để vào trong giá trúc. “Bánh bao này vẫn còn chút nóng, cất luôn vào đi.” Kiều Tụng Chi nói. Kiều Thanh Thanh gật đầu nghe theo.

“Thịnh An cực khổ rồi, lần này ông chủ đúng là hào phóng, làm chín ngày mà thù lao nhiều như vậy.”

Thiệu Thịnh An cười lắc đầu: “Do con luôn mang đủ loại thuốc Thanh Thanh đưa con bên người, hôm đó con thấy ông cụ nhà đó đột nhiên ngã, thấy sắp không thở nổi nữa thế là còn liền cho ông ấy uống Cứu Tâm Hoàn hiệu quả nhanh, hiệu quả rất tốt rồi mọi người đến, ông chủ đưa ba ông ấy đến bệnh viện, sau khi từ viện về nói may mà có con cho ông cụ uống thuốc kia, nếu không thì có lẽ ông cụ không chịu đựng nổi đến lúc tới bệnh viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận