Thiên Tai Càn Quét

Chương 444: Vô Đề

Chương 444: Vô Đề

“Ồ ra là vậy.” Dĩ nhiên phó đội trưởng không tin, đương kim tiểu thư khám bệnh thì cần gì tới nơi ngoại ô tị nạn làm gì nhưng nhìn dáng vẻ Kiều Thanh Thanh không muốn nói thêm câu gì thì anh ta cũng không nhắc tới vấn đề này nữa. Dù sao nửa tháng sau, phiên trực của Kiều Thanh Thanh cũng kết thúc rồi, vào những ngày tháng sắp tới, Kiều Thanh Thanh có thể phát huy những y thuật của bản thân khám bệnh cho đồng nghiệp trong đội với giá ưu đãi, để mọi người cùng được lợi.

Hai ngày sau Tiểu Bằng đã nghỉ phép xong, tới trả Kiều Thanh Thanh 2,5 kg vật tư phí xem bệnh cho Trịnh Mạnh hôm trước.

Lại qua mấy ngày, Trinh Manh đến tìm Kiều Thanh Thanh tháo vết khâu, lần này cô ta không nói câu nào, ngồi im lặng xem Kiều Thanh Thanh tháo chỉ. “Xong rồi.” Kiều Thanh Thanh tháo đôi găng tay.

Trịnh Manh mặc quần áo trong im lặng, trước khi cô ta rời đi, cô ta lại đứng ở cửa không đi bước cuối cùng.

Ngoảnh đầu, cô ta hạ giọng nói: “Thanh Thanh, bây giờ tớ đã thực sự tin tình cảm bạn bè giữa chúng ta đã hết rồi.”

Đằng sau không có ai trả lời, chỉ có tiếng động đang dọn dẹp lại giường bệnh. Bên ngoài trời tối mù mịt cũng giống như tâm trạng của Trịnh Manh lúc bây giờ, u ám đến mức không có 1 tia sáng nào.

Sự ngu dốt của hồi trước đổi lấy kết cục không thể cứu vãn như hôm nay, Trịnh Manh cũng không phải là Trịnh Manh ngây thơ đáng yêu của ngày trước nữa rồi, cô ta cũng nhận thức được rằng những đồ vật đã mất đi thì không có cách nào lấy lại được.

“Tớ xin lỗi Thanh Thanh, xin lỗi cậu.” Trịnh Manh nói xong câu đó đợi thêm chút nữa nhưng cuối cùng vẫn rời đi trong sự thất vọng.

Kể từ sau khi đó, Kiều Thanh Thanh cũng không gặp lại Trịnh Manh, đợi sau khi cô kết thúc phiên chuyển ca thì sẽ không có cơ hội nào để gặp Trịnh Manh được nữa.

Sau khi về nhà, Kiều Thanh Thanh từ Thiệu Thịnh Phi mới biết được câu chuyện của tối hôm đó. Đáng lẽ ra Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu định giấu chuyện này, không để cho các con phải lo lắng nhưng không ngờ lại bị Thiệu Thịnh Phi nói ra.

“Không xảy ra chuyện gì đâu, sau đó nhà cũng an toàn lắm, ở đây là khu cộng đồng mới mà, dĩ nhiên phải an toàn chứ.” Kiều Tụng Chi nhanh chóng giải thích.

“Đúng rồi đó thanh Thanh, ở đây thực sự là quá tốt rồi, ban đầu vẫn may là nghe lời con, khi tiểu khu bị cháy lập tức chuyển qua bên này. Bây giờ mới có phòng tốt như này để ở, bình thường lại còn rất an toàn, đội an ninh cũng hay đi tuần tra, mặc dù cũng có vài tên trộm nhưng đây đều là vấn đề nhỏ mà, cả nhà đều ứng phó được.” Mẹ Thiệu vừa cười vừa nói: “Thôi đừng nói vấn đề này nữa, con đi tắm đi, con tắm xong rồi đến Thịnh An tắm nữa.” Thiệu Thịnh An đến đơn vị của Kiều Thanh Thanh đợi cô, hai vợ chồng cùng với Liễu Chiên Vân cùng đi về.

Thiệu Thịnh An cũng giục Kiều Thanh Thanh đi tắm để anh ấy đi kiểm tra lại camera giám sát.

Bất giác một mùa thu nữa đã qua đi, một mùa đông nữa lại tới, nhận thấy năm thứ tám chuẩn bị kết thúc, trong lòng Kiều Thanh Thanh cảm thấy có chút xúc động.

Có người thân ở bên cạnh, tám năm trôi qua thật nhanh.

Kiều Thanh Thanh gội đầu xong sẽ quấn tóc lên sau đó mới tắm rửa, sau khi tắm xong lau đi cái gương bị phủ lớp hơi nước, sau đó đứng trước gương để lau đầu. Cô nhìn bản thân trong gương, dung mạo dường như không có gì thay đổi nhưng nhìn kĩ hơn thì sẽ thấy dưới khóe mắt đã xuất hiện những nếp nhăn. Mùa hạ năm nay cô đã đón sinh nhật lần thứ 32, ở kiếp trước cô đã qua đời vào mùa đông lúc 34 tuổi, lần này chắc cô có thể sống sót qua ngày đó.

Sẽ cùng gia đình vượt qua những biến động, cùng nhau trải qua một ngày dài. Ở bên ngoài vọng lại tiếng gọi vui vẻ của Thiệu Thịnh Phi, Kiều Thanh Thanh lấy lại cảm xúc, cảm thấy nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận