Thiên Tai Càn Quét

Chương 168: Vô Đề

Chương 168: Vô Đề

Nhanh chóng thực hiện tốt công tác phòng dịch.

Cô nói với Kiều Tụng Chi: “Con sợ nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp sẽ hỏng, tối nay mẹ nấu chín hết ăn luôn đi.”

Mẹ Thiệu vội hỏi: “Vậy mẹ thì sao, mẹ làm gì?”

“Mẹ và con cùng Thịnh An giặt quần áo chăn màn. Lúc trước nhiệt độ giảm đột ngột, nước trong két đông hết lại, bây giờ chắc đã tan, chắc chắn không uống được, vậy mình lấy đi giặt quần áo đi.” Nắng sẽ càng ngày càng gắt, vừa hợp khử độc quần áo.

Thiệu Thịnh Phi cũng nhận được nhiệm vụ, đó chính là ngồi ở ban công quan sát thật kỹ mặt băng dưới nhà.

“Đây là một nhiệm vụ rất quan trọng, anh cả, anh làm được chứ?”

Thiệu Thịnh Phi gật mạnh đầu: “Anh làm được!”

Trong nhà ai ai cũng có công việc để làm, cố gắng giảm thiểu sự thảng thốt hãi hùng của việc khí hậu biến đổi mạnh mẽ đột ngột tới mức thấp nhất.

Bên ngoài lại nhanh chóng rối tung lên.

Khi nhiệt độ lạnh tột cùng, dù không có mặt trời thì mọi người vẫn cho rằng đây là thời gian ấm áp nhất trong ngày, vì vậy số lượng nhân viên ra ngoài làm việc cũng nhiều nhất.

“Nhiệt độ tăng, người bên ngoài hãy mau tìm nhà cửa lánh nạn, tránh đi lại trên mặt băng!” Hơn mười phút trước, giọng Thiệu Thịnh An phát ra ngoài qua loa.

Trên con đường ngoài khu nhỏ, một hàng đội ngũ ra ngoài khai thác gỗ nghe thấy vậy thì quay sang nhìn nhau.

“Mọi người có nghe thấy người đàn ông kia đang nói gì không?”

“Hình như bảo là nhiệt độ tăng. Đúng rồi, chắc chắn là nhiệt độ tăng, cổ tôi cũng toát mồ hôi rồi, làm cứ tưởng thân nhiệt cao nên mới thế.”

"Không phải đâu, đã lâu rồi tôi chưa trải nghiệm cảm giác đổ mồ hôi là thế nào, có vẻ hơi nóng thật đấy.”

Thực ra người ở bên ngoài đã cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ không khí sớm nhất. Bất ngờ, ngạc nhiên, mừng rỡ, mong đợi. Tâm trạng ban đầu của mọi người đều là vui mừng sung sướng, ai lại thích cái thời tiết kia chứ, sắp chết cóng đến nơi.

Nhiệt độ tăng tốt mà, nhiệt độ tăng thì tuyệt vời luôn, đây thật đúng là chuyện quá ư là tốt.

Nào đâu ai ngờ nhiệt độ không khí lại tăng nhanh đến vậy. Rất nhanh sau đó, sự vui sướng đã bị thay thế bằng nỗi sợ hãi. Không biết ai là người đầu tiên phát hiện ra mặt băng dưới chân trở nên khang khác.

“Tôi nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ ra dưới chân. Các anh có nghe thấy không?”

“Hình như nền dưới chân đang rung rung, mọi người có cảm giác này chứ?”

Tại tiểu khu lánh nạn Kim Nguyên, quân đội canh gác thuyền vật liệu phát hiện vấn đề đầu tiên.

“Mặt băng đang tan, lớp băng ở tầng chót cũng đã tan. Dân cư khu vực lánh nạn cần rút lui khẩn cấp khỏi vùng nguy hiểm.”

“Đốt pháo tín hiệu cảnh báo xung quanh mau!”

Tiếng còi cảnh sát vang lên khắp khu lánh nạn. Các cư dân được sắp xếp sơ tán. Chẳng qua nhiệt độ không khí tăng nhanh quá, mặt băng tan khiến nền trơn trượt, đi lại cực kỳ khó khăn. Có người phản ứng nhanh, có người phản ứng chậm; có người rất nghe lời, chạy luôn không nói hai lời, có người lại hỏi cho bằng được nguyên nhân, hỏi xong còn khăng khăng muốn về thu dọn hành lý.

Kể cả các chuyên gia đã sớm đoán được rất nhiều sự cố thiên tai có thể đột ngột xảy đến, gửi văn kiện đến các nơi như kho vật liệu, tiểu học Kim Nguyên và các khu tạm trú khác, sớm đã thực hiện diễn tập cho cư dân ở khu tạm trú lánh nạn mau chóng sơ tán khi băng tan, song nhiệt độ tăng quá đột ngột, công tác sơ tán tiến triển thực sự không thuận lợi.

“Bỏ hết hành lí đi, mau chạy tới chỗ nhà cửa kiến trúc ở vùng lân cận, mau lên!”

Tàu vật liệu bị đóng băng hơn hai năm bắt đầu lay động, công trình kiến trúc chống lạnh được xây dựng để lánh nạn cũng bắt đầu khẽ đong đưa.

“Mau! Mau lên!”

Tiếng băng nứt càng lúc càng to, càng ngày càng dày đặc, khiến người nghe hốt hoảng trong lòng.

“Hố! Mẹ ơi, cái hố to quá!” Thiệu Thịnh Phi la lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận