Thiên Tai Càn Quét

Chương 246: Vô Đề

Chương 246: Vô Đề

Đêm nay cha tôi bảo tôi dẫn bọn họ cùng đi chặt gỗ, mọi người ở chung cho tốt, được rồi, đi thôi." Diệp Trường Thiên nói xong cũng không đợi những người khác phát biểu ý kiến, vỗ vỗ tay, dẫn đầu đi trước.

“Đi nhanh một chút.”

Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An không nói gì, yên lặng đi bộ. Thiệu Thịnh An nắm tay cô, nghiêng đầu quan tâm nhìn cô.

Cô lắc đầu, ra hiệu mình không mệt mỏi.

Siết chặt tay Kiều Thanh Thanh, Thiệu Thịnh An quay đầu trở lại, điều chỉnh vị trí đèn pha một chút, soi đường dưới chân càng rõ ràng hơn.

"Này, anh đến từ đâu vậy.” Một thanh niên đến hỏi.

"Hoa Thành."

“À, vậy cũng không xa lắm, làm sao mấy người tới đây được vậy.”

"Lục Tử cậu bao đồng thật đấy, lại còn quản người ta tới đây bằng cách nào nữa."

Lục Tử gãi đầu: "Tôi tò mò thôi, hôm qua không phải mới tới bốn chiếc xe sao, chúng ta nơi này đã lâu không thấy xe bốn bánh, ngoại trừ quân nhân xuống từ núi Diệp.”

"Chúng ta có xe ba bánh, chỉ là đáng tiếc, trên đường quá nóng, lốp xe đều nổ tung, bằng không đêm nay chúng ta sẽ lái xe ba bánh tới." Thiệu Thịnh An cười nói: "Tên anh là gì?"

"À tôi tên là Diệp Quân, anh gọi tôi là Lục Tử là được." Lục Tử gãi đầu nhìn trộm Kiều Thanh Thanh, Kiều Thanh Thanh nhìn cậu ấy, khuôn mặt ngăm đen của cậu ấy nổi lên màu đỏ không dễ phát hiện, cậu ấy dời tầm mắt, vài giây sau mới chuyển về, hỏi: "Anh này, vợ anh biết khám bệnh sao!"

"Ừm, vợ tôi biết khám bệnh." Thiệu Thịnh An cảm thấy những lời này rất thú vị, nhịn không được cười càng vui vẻ.

"Vậy, vậy vợ anh có thể sinh con hay không à không, phải là có thể đỡ đẻ hay không." Lục tử cuống quít giải thích: "Chị tôi sắp sinh, nhưng bà đỡ nói vị trí thai của chị tôi không tốt, khả năng chị ấy không sinh được, tôi rất lo lắng.”

Thiệu Thịnh An hỏi thăm nhìn về phía Kiều Thanh Thanh.

Kiều Thanh Thanh nói: "Tôi chưa từng đi sâu nghiên cứu vấn đề phụ sản, vấn đề vị trí thai nhi tôi không có kinh nghiệm liên quan, nhưng tôi có thể đến thăm chị gái anh, xem có thể giúp gì không.”

Lục Tử nghe đến đây thì rất vui vẻ.

“Được rồi, chờ chút nữa chặt củi trở về có thể đã quá muộn, vậy chờ chạng vạng ngày mai tôi đến nhà cô tìm cô, dẫn cô đến nhà tôi thăm chị tôi có được không?”

"Được rồi, cứ như vậy đi, nhưng mà phải nói trước, tôi phải lấy tiền công, dù sao tôi cũng có người nhà, một nhà đều phải sinh hoạt."

Lục Tử gật đầu: "Tôi biết rồi cô yên tâm đi, sức đốn củi của tôi rất lớn, tôi có thể giúp nhà cô đốn củi, cô nói muốn bao nhiêu tôi cho cô bấy nhiêu bấy nhiêu được không?"

Kiều Thanh Thanh cười: "Trước tiên không cần vội vàng, chờ xem chị anh thế nào rồi nói sau.”

Vị trí chặt củi rất xa, trong bóng đêm, bọn họ đi một tiếng đồng hồ, Kiều Thanh Thanh đoán chừng đường đi khoảng sáu bảy cây số. Lúc mới bắt đầu còn có người nói chuyện phiếm, đến phía sau vì tiết kiệm sức lực, cũng vì tiết kiệm nước miếng, không có ai nói chuyện nữa.

Trong im lặng, đội cuối cùng đã dừng lại.

"Đến rồi." Đi trước hết Diệp Trường Thiên hô: "Quy củ cũ, không cần tự mình hành động, gặp phải nguy hiểm thì lập ít nhất ba người một tổ, có việc thì huýt sáo, không có việc gì đừng huýt, Thiệu Thịnh An đúng không, hai người, anh và vợ anh đi theo tôi, tôi dẫn theo các anh.”

Trước mắt là một mảng lớn rừng khô, dân làng tự tản ra, huy động dao chặt củi.

"Chặt đi, tùy tiện mà chặt, chặt được bao nhiêu đều là của anh." Diệp Trường Thiên làm mẫu.

Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An rút dao chặt củi ra, gia nhập đội ngũ đốn củi.

Củi cũng không khó chặt, rất rõ ràng phiến rừng cây này sau khi bị nước nhấn chìm, lại trải qua ánh mặt trời chói chang phơi nắng, đã sớm giòn tan không chịu nổi mấy nhát.

Rất nhanh, dưới chân hai người đã chất một đống cành cây.

Bên cạnh, Diệp Trường Thiên vừa mới chặt cả một cái cây, vỗ vỗ tay đi đến bên cạnh một cái cây khác bắt đầu chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận