Thiên Tai Càn Quét

Chương 189: Vô Đề

Chương 189: Vô Đề

“Xem ra đồ trong kho của nhà 801 còn không ít, cũng không biết người ta sống như thế nào, sao cứ thấy cuộc sống của gia đình cậu ta tốt hơn người khác nhỉ.”

“Tôi cảm thấy nhà cậu ta có điện, giống như bật điều hòa.”

Bà Vương kinh ngạc quay đầu, Vương Gia Hân cũng không cảm thấy mình nói cái gì kỳ lạ, đi qua rồi ngồi xuống, ban đêm hai người không nghe thấy âm thanh sao? Tiếng rất nhỏ, cảm giác giống như chuyển động của máy điều hòa.”

Chú Vương thả lỏng một chút: “Đó là em đoán vậy, làm sao có thể bật điều hòa chứ, lúc trước lạnh như vậy, tất cả các thiết bị điện đều bị đóng băng, ngay cả khi có cũng không thể bật được.”

Vương Gia Hân không đồng ý: “Em còn có thể nghe lầm ư, 801 không phải còn lắp máy phát điện năng lượng mặt trời sao? Hiện tại mặt trời mãnh liệt như vậy, phát mười cái điều hòa cũng đủ.”

Chú Vương cười: “Anh vừa nói rồi, hai năm trước lạnh như vậy, cái gì cũng bị đông lạnh hỏng, 801 thật sự có máy phát điện năng lượng mặt trời đi chăng nữa thì nhất định cũng bị đông lạnh hỏng rồi.”

Lầu trên 802 cũng đang nghị luận.

Bà Trịnh còn hơi mất hứng: “Lúc trước bọn họ phá cửa, hiện tại lại nói muốn lắp lên tầng bảy, may mà tính tình ông tốt còn đáp ứng.”

Trịnh Thiết Huy đùa nghịch với chìa khóa cửa sắt trong tay do Thiệu Thịnh An để lại, cười nhạo một tiếng: “Bà ngốc lắm, chuyện có lợi với mình, tại sao tôi phải phản đối bậc thang Thiệu Thịnh An chủ động đưa tới. Sao tôi lại không nhận chứ, lầu dưới đồng ý cho cậu ta lắp thì cậu ta vẫn có thể lắp, tôi không đồng ý thì cũng có ích gì đâu, đến lúc đó người ta lắp cửa sắt, chúng ta ra vào còn phải lấy chìa khóa từ người khác, đó mới là lúc cúi đầu.”

“Dù sao ông cũng có lý, tôi cũng mặc kệ. Đúng rồi, vừa rồi sao ông không hỏi nhà họ có thật sự bật điều hòa hay không, tôi thật sự nghe thấy tiếng ù ù bên cạnh, đó khẳng định chính là tiếng máy điều hòa.”

“Hỏi xong thì thế nào, đó là của người ta, trước đây không thể ké sàn sưởi ấm của người ta, hiện tại có thể ké máy điều hòa của người ta à.”

“Không hỏi thì làm sao biết được?”

“Kiều Thanh Thanh kia lại cầm dao nhà bếp ra, bà không sợ à.”

Bà Trịnh ngừng nói, ném cái gối như trút giận.

Một lát sau đột nhiên lớn tiếng hô: “Tôi nóng lắm rồi, đến chết vì nóng thôi. Đây là cuộc sống kiểu gì đây? Đây là cuộc sống mà con người có thể sống sao? Tôi chưa bao giờ có mùi khó chịu như vậy, mỗi ngày cả người đều là mồ hôi, cả người đều là mùi hôi thối, tôi chịu không nổi nữa rồi.”

Trong phòng bên cạnh, Trịnh Lương Đống sống không bằng chết, bực bội xoay người tiếp tục ngủ.

Cách đó 10 km, tại nhà của Đỗ Kiệt.

Trong nhà rất ngột ngạt và có mùi thối, Trịnh Manh rất ưa sạch sẽ. nhưng có bột mới gột nên hồ. Nước sạch bây giờ rất đắt, nước uống còn không đủ, làm gì có để tắm, giặt quần áo và vệ sinh. Thời tiết rất nóng, ai cũng tiết ra mồ hôi có mùi khó chịu, Trịnh Manh cáu kỉnh quạt cho đứa trẻ, dỗ dành cho bé không khóc.

“Ba đâu rồi ạ.”

“Ba con ra ngoài rồi, lát nữa sẽ quay về.“

“Ba sẽ mang đồ ăn về chứ ạ.”

Trịnh Manh tâm trạng không tốt, cố nén sự cáu kỉnh, dỗ đứa bé: “Tất nhiên rồi, con phải ngoan thì ba mới mang nhiều đồ về cho con ăn.” Thầm tính toán đến lượng thức ăn trong nhà, chỉ cần nghĩ đến bột bánh cô ta liền không muốn ăn, nhưng cũng không còn cách nào khác . Sau khi nhiệt độ tăng lên, tất cả nơi trú ẩn đều không còn nữa. Tàu tiếp tế cũng không phân phát vật tư nữa, lương thực trong nhà ngày càng giảm đi. Chồng cô ta cố gắng hết sức đi tìm cách thoát ra, thỉnh thoảng sẽ mang vài đồ vật về, có lúc trên người có vết thương, trên quần áo còn có vết máu, nhưng cô ta không hỏi bất cứ điều gì, chỉ lặng lẽ dùng đồ hóa trang trước đó che đi những vết máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận