Thiên Tai Càn Quét

Chương 153: Vô Đề

Chương 153: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh giữ rất nhiều nguyên vật liệu có thể đốt ở kho họ nhặt được ở trong đợt lũ nhưng bây giờ vẫn chưa phải dùng tới, hàng xóm lấy vật phẩm đổi gỗ nhưng vẫn chưa dùng hết. Đợi khi nhiệt độ giảm xuống thấp, vì để tránh người khác nghi ngờ, nhà của Kiều Thanh Thanh cũng sẽ đi nhặt một chút gỗ rồi về để làm tượng trưng.

Vương Gia Nhạc đồng ý, nói lần sau sẽ cùng đi tìm gỗ, nhưng mà có vài vấn đề: “Than được phát từ thuyền vật liệu thực sự quá là ít không đủ dùng, mọi người vẫn phải tự đi tìm gỗ, những vật dụng trong nhà được tháo ra đều sắp bị đốt sạch rồi nhưng vẫn thấy lạnh, giờ tôi hy vọng ông trời có thể làm cơn mưa gỗ!”

Họ vừa đi xuống cầu thang vừa nói chuyện.

Ở nơi đứa nhỏ gặp tai nạn đã có vài người vây quanh, Kiều Thanh Thanh đi hỏi thăm xung quanh, quả nhiên đứa nhỏ đã bò vào cái căn phòng bỏ hoang không thể ra được.

“Đào đi nhanh lên! con gái của tôi, đứa con gái yêu quý của tôi!” Kèm tiếng khóc đau xót của người mẹ.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, công cụ để đào đây rồi!”

Người phụ nữ khóc nhìn trông rất quen, Kiều Thanh Thanh nhận ra đó là bà mẹ sinh đôi của ở tòa nhà sát bên.

“Tại sao con có thể để em gái của con ở lại bên trong, đó là em gái của con đó……”

Ở bên cạnh người phụ nữ còn có đứa bé tầm 6,7 tuổi, lúc này thấy đứa bé cũng rất hoảng sợ, môi tái nhợt trông rất đáng thương.

“Được rồi đừng trách mắng nó nữa, nói cho cùng nó chỉ là một đứa bé.” Hàng xóm đều an ủi cô ấy.

Những tầng của khu đó đã bị ngập lụt, vào những ngày thiếu than thì mấy căn phòng đó đều bị người ta đào lên lấy đi những vật dụng có thể đốt được để sưởi ấm. Thời điểm đó tòa nhà Kiều Thanh Thanh cũng như vậy nhưng lúc đó quá nguy hiểm nên Kiều Thanh Thanh không tham gia.

Đó là dự án lớn, rất là khó, trước mắt cái tòa nhà ở khu này để đào đang có tiến độ ổn định, đã đào đến tầng 4 hoặc tầng 5 dù là như thế thì đường hầm cũng rất sâu và ngoằn ngoèo, nếu không có dụng cụ để hỗ trợ để đi vào thì thực sự rất nguy hiểm. Nhìn tình hình, chắc đứa nhỏ là do tham chơi nên vào, kết quả là đường hầm bị sụp, ở bên trong vẫn còn một bé gái.

“Chúng ta cũng lấy công cụ giúp họ nha.” Thiệu Thành An hỏi Kiều Thanh Thanh

“Ừm, anh đi lấy đi.” Kiều Thanh Thanh gật đầu. Cô không biết chuyện này có thể xảy ra ở kiếp trước hay không, trừ những lúc bắt buộc phải ra ngoài thì lúc nào cô cũng ở yên trong nhà không bước ra khỏi cửa. Những ngày thiên tai lúc nào đi cùng với tiếng khóc, tiếng hét và tiếng kêu cứu. Niềm vui nỗi buồn của con người, cô thường nghe thấy chúng qua những khe cửa dù cửa đã bịt kín. Cô nghe thấy nhưng cũng không dám dựa vào, chỉ trốn ở 1 góc được bao bọc bởi bản thân, vậy nên ngay cả khi cô được tái sinh, những chuyện xảy ra ở nơi cô ở cô vẫn hoàn toàn không hiểu được.

Trong lúc đợi Thiệu Thịnh An, ba của đứa bé cuối cùng cũng đào xuống được tầng dưới, những người về nhà lấy công cụ để giúp cũng đang vội đào, 7 tới 8 người cùng đào. Điều khó khăn là băng quá dày, đào càng sâu tốc độ lại càng chậm.

“Anh đến rồi, em đứng dịch ra một bên đi, để anh đào là được rồi.” Thiệu Thịnh An xắn tay áo lên mà tham gia cùng đào với mọi người.

“Tại sao lại sập được chứ, những tảng băng này bình thường nó cứng lắm mà.”

“Tôi nghĩ là do gặp phải báo ứng đó, nhà này bất kính với bà cụ, bà mất rồi lại giấu ở trong nhà……”

“Nè, đừng nói nữa…..”

Kiều Thanh Thanh đứng lâu đến mức chân lạnh cóng, cô đi lại mấy bước để đôi chân khỏi tê để quan sát tình hình đào đường hầm.

Đào được hơn 40 phút, đường hầm cũng được khai thông. Ba của đứa nhỏ liền bò vào trước cùng với dây thừng buộc quanh eo, qua được 15 phút, dây thừng động đậy, những người ở trên ra sức kéo dây thừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận