Thiên Tai Càn Quét

Chương 555: Vô Đề

Chương 555: Vô Đề

Sau khi tiếp tục nóng lên, các vũng nước nông trực tiếp biến mất, mặt đất bắt đầu khô cứng, các vũng nước lớn cũng biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sau ngày thứ bảy, họ bắt đầu phải đối mặt với vấn đề khó khăn trong việc lấy nước.

Anh Tam cùng Lưu Chấn quản lý doanh trại phế tích này, thế đơn lực mỏng, sau khi mặt trời mọc lên việc tìm các nguồn nước bắt đầu trở nên căng thẳng, thường xuyên gặp phải điểm lấy nước bị khô cạn, vùng trập nước tương đối lớn gần đó không phải là không có, chỉ là mới lấy hai ngày, chỗ đó đã bị doanh trại khác chiếm đoạt.

"Doanh trại kia là thế lực liên hợp của mấy nhà giàu, có súng có nỏ." Anh Tam cắn ngọn cỏ, ánh mắt nặng nề nhìn về phía trước: "Chúng ta không thể ở chỗ này phí công nữa, chờ sau khi mặt trời lớn hơn, nước sẽ càng ít.”

"Thức ăn không khó tìm, tôi cảm giác từ sau khi trời mưa hiện tại trên mặt đất mọc ra không ít đồ ăn, đặc biệt là mấy cái rễ củ, quả thực giống như thổi bóng bay lớn rất nhanh, vừa đào lên đã là một chuỗi lớn, lượng này có thể ăn no." Lưu Chấn vẻ mặt đau khổ: "Chỉ là nước nên tìm như thế nào đây, anh Tam anh có chủ ý gì không?"

Anh Tam dời tầm mắt nhìn về phía Lưu Chấn: "Tôi định ra ngoài một chuyến tìm nguồn nước." Anh ta phun thân cỏ ra, nhíu mày, nhìn lướt qua đỉnh đầu Lưu Chấn: "Người nhà kia, là định rời đi sao?"

"A." Lưu Chấn quay đầu, nhìn thấy Thiệu Thịnh Phi đang tháo lều trại, cậu ấy đứng lên: "Tôi đi hỏi một chút.”

Gia đình Kiều Thanh Thanh thật sự phải rời đi.

Vốn dĩ, Kiều Thanh Thanh quyết định ở lại chỗ này thêm một chút thời gian để dưỡng thương dưỡng bệnh, nếu đã tìm được người nhà thì có vấn đề gì mà không thể ở lại đây, nhưng mùa mưa cuối cùng cũng chấm dứt, mắt thấy mùa hè thế đến mãnh liệt như vậy, điểm lấy nước quanh đó nhanh chóng bị thu hẹp lại, điểm lấy nước lớn lại bị doanh trại nhà giàu cách đó không xa chiếm lấy, cô suy đoán tương lai nhất định sẽ xích mích không ngừng, không lâu nữa doanh trại phế tích này không sáp nhập vào doanh trại phú hào thì cũng rời đi tìm đường sống khác.

Kiều Thanh Thanh theo thói quen tính toán trước, cho nên sau khi thương lượng với người nhà, quyết định đi tới vùng biển trước đó, ở quanh khu vực biển tìm một chỗ cắm trại, lấy nước cũng thuận tiện.

Lưu Chấn lại hỏi thăm, mẹ Thiệu bảo cậu ấy ngồi xuống: "Cậu không đến hỏi tôi cũng muốn tạm biệt cậu." Sau đó nói với cậu ấy về biển.

Lưu Chấn kinh hãi thất sắc: "Biển, sao lại có biển?"

Kiều Thanh Thanh giải thích một phen: "Tin tức chắc chắn chính xác, cậu có thương lượng với anh Tam một chút." Cô xoay người lấy ra một cái túi từ trong lều trại còn chưa tháo ra, đưa túi cho Lưu Chấn: "Còn chưa chính thức cảm ơn cậu đã giúp mẹ chồng tôi, đây là lễ tạ ơn.”

"Không, không cần như vậy." Lưu Chấn xua tay.

"Nhận lấy đi, đây là tâm ý của một nhà chúng tôi." Kiều Thanh Thanh nhét túi cho cậu ấy.

"Cảm ơn chị, vậy em trở về nói chuyện này với anh Tam trước." Lưu Chấn cũng không có tâm tư mà khách sáo với tạ lễ, vội vàng chạy về tìm anh Tam.

Kiều Thanh Thanh không biết lựa chọn bên kia, sau khi đưa tin cô tiếp tục thu dọn đồ đạc. Rất nhiều thứ trong lều trại đều bị cô thu hồi trong không gian, ba lô của mỗi người đều được cô lấp đầy, ba lô của mẹ Thiệu do chính cô cõng, còn cô thì do Thiệu Thịnh Phi cõng. Ông Thiệu chống nạng không cho chân bị thương chạm xuống đất, kiên trì mình có thể tự đi. Kiều Thanh Thanh đỡ mẹ cô, Kiều Tụng Chi xua tay: "Không cần, gần đây mẹ nghỉ ngơi rất tốt, hiện tại sức lực dồi dào.”

Một nhà đều là phái hành động, đêm qua quyết định rời đi, sáng sớm đã thu dọn xong tất cả để khởi hành.

"Lần này anh có thể câu cá không?" Thiệu Thịnh Phi hỏi.

"Có thể ạ, bây giờ chúng ta ở bên bờ biển, mỗi ngày anh đều có thể câu cá." Thiệu Thịnh An nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận