Thiên Tai Càn Quét

Chương 413: Vô Đề

Chương 413: Vô Đề

Vẻ mặt Chu Bình hết sức vui mừng: “Tôi đứng từ xa đã nhìn thấy anh, còn tưởng chỉ là người có chút giống anh mà thôi, không ngờ là anh thật. Nhiều năm trôi qua như vậy, anh là đồng nghiệp cũ duy nhất tôi gặp được. Anh sao rồi, có khỏe không?”

"Rất tốt, còn cô thì sao?"

"Tôi cũng rất khỏe. Anh đi xe đến đây, anh là công nhân ở đây sao?”

Thiệu Thịnh An lắc đầu:"Tôi đưa bố đến làm việc ở đây." Anh có rất ít ấn tượng với Chu Bình, cả hai không thân cho lắm, vì vậy sau khi trò chuyện vài câu, anh đã định rời đi.

"Chờ một chút" Chu Bình nắm lấy tay lái xe đạp, không cho anh đi, hành động này khiến khiến Thiệu Thịnh An cau mày.

“Còn có chuyện gì sao?”

So với Chu Bình vừa hưng phấn vừa kinh ngạc, thái độ của Thiệu Thịnh An quá hời hợt và lạnh lùng, nhưng Chu Bình cũng không thèm để ý, có thể gặp lại Thiệu Thịnh An ở nơi thế này, trong lòng cô ta cảm thấy sung sướng như đang bắn pháo hoa.

Cô ta đã thích Thiệu Thịnh An kể từ khi mới gia nhập công ty. Thật không may, Thiệu Thịnh An đã kết hôn khi còn trẻ, vì vậy cô ta chỉ có thể chôn giấu tình yêu thầm kín đó trong lòng. Nhưng sau nhiều năm, khi cô ta đột nhiên nhận ra Thiệu Thịnh An dưới ánh đèn đường leo lắt trước cổng nhà máy, cô hoảng sợ và ngạc nhiên, tim đập thật mạnh, vô thức gọi anh.

Lúc này, đối mặt với vẻ mặt thờ ơ của Thiệu Thịnh An, Chu Bình cảm nhận được sự hớ hênh của bản thân, cô ta lập tức bình tĩnh lại, cô ta buông tay, cố ép bản thân nên có giọng điệu quan tâm, thăm hỏi đồng nghiệp cũ một chút: “Ba anh làm việc ở đây, vậy những người khác trong gia đình anh thế nào?”

“Đều sống rất tốt, cảm ơn cô đã quan tâm.”

“Vậy có phải anh cũng đã làm ba được vài năm rồi không.”

Rốt cuộc Thiệu Thịnh An cũng hiểu được ý đồ của Chu Bình, anh có chút ngạc nhiên, nhưng anh hiểu bản thân mình cần nói gì lúc này: “Tôi và bà xã đã quyết định sẽ không sinh con.”

Chu Bình cười: "Chà, vậy cũng khá tốt. Môi trường hiện tại không tốt, nếu có sinh đứa trẻ ra cũng chỉ khiến đứa bé đau khổ. Không sinh con cũng rất tốt.”

“Trong nhà còn bận việc, vậy tôi đi trước.” Thiệu Thịnh An khách sáo cười lại, anh chỉnh lại tay lái, sau đó nhanh chóng đạp xe rời đi.

Lần này Chu Bình không ngăn cản anh, tâm trạng cô ta đang rất phức tạp, cô ta không muốn làm người thứ ba, nói cách khác, năm đó cô ta đã sớm biết anh đã kết hôn, vì vậy cô ta đã lựa chọn sẽ vĩnh viễn chôn giấu tình cảm này trong lòng. Nhưng hôm nay, khi cô ta bất ngờ gặp lại Thiệu Thịnh An một lần nữa, cô ta không khỏi có những hy vọng ngông cuồng, rằng nếu vợ của Thiệu Thịnh An đã chết trong trận thiên tai mấy năm trước, ắt hẳn sẽ có cơ hội cho cô ta. Nhưng vợ của Thiệu Thịnh An vẫn còn sống, cô ta nhanh chóng hối hận vì sự liều lĩnh của mình, trong lòng cũng không thích những suy nghĩ đen tối ấy, làm sao cô ta có thể mong đợi một người phụ nữ vô tội sẽ chết trong một thảm họa tự nhiên, điều này thật quá vô liêm sỉ.

"Tiểu Chu, đi thôi." Có người gọi cô ta từ phía sau chiếc xe tải, cô ta điều chỉnh lại cảm xúc và lớn tiếng trả lời: “Tôi đến đây!” nhanh chóng chạy đến.

Chu Bình đang ngồi trên xe tải, nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, đèn đường nối đuôi nhau thắp sáng, cảnh vật bên ngoài lúc ẩn lúc hiện, cô ta cảm giác như mình một lần nữa có niềm tin vào cuộc sống này, cô ta có hi vọng, nhưng cuối cùng lại thất vọng. Cô ta thở dài, cố gắng kéo bản thân ra khỏi mớ cảm xúc rối rắm, chuyện quan trọng bây giờ là phải sống thật tốt, so với việc sinh tồn, hiện tại những chuyện khác đều chỉ là chuyện nhỏ.

Chu Bình suy nghĩ thoáng hơn nhiều, mà Thiệu Thịnh An lại càng không để bụng chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận