Thiên Tai Càn Quét

Chương 297: Vô Đề

Chương 297: Vô Đề

Mặt của anh ta đỏ lên, tìm kim khâu khắp nơi, anh đưa kim khâu cho anh ta mượn."

"Còn lắp hệ thống điều hòa không khí trong phòng nữa, anh không biết làm nhưng đội trưởng biết. Anh phụ giúp anh ta, sau khi làm xong anh cũng học được, anh cảm thấy lần sau có cơ hội thì tự mình anh có thể làm."

"Ở sân sau của biệt thự bên cạnh có bể bơi, anh nghe thấy có tiếng người bơi lội. Người kia nói chuyện rất lớn tiếng, nói nước nóng quá, bảo người giúp việc đổ mấy thùng băng xuống. Thanh Thanh, lúc đó tâm trạng của anh rất phức tạp."

Sau khi tắm rửa xong, Kiều Thanh Thanh chuẩn bị thức ăn riêng cho anh: "Em ăn no rồi, anh ăn đi, hay muốn xuống lầu ăn."

"Ăn xong mới xuống lầu, thức ăn ngon quá, vẫn là cơm nước ở nhà tốt hơn." Thiệu Thịnh An ăn như gió cuốn, sau bữa ăn còn uống nước dừa, thoải mái đến nheo mắt lại.

Sau khi xuống lầu trò chuyện với người lớn trong nhà một phen, ba Thiệu đi làm, Thiệu Thịnh An nói muốn giúp cô bày quầy hàng.

"Hôm nay nghỉ không đi làm, em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh giúp em."

Thiệu Thịnh An nắm tay cô đi ngủ, sau khi ngủ hai tiếng thì thức dậy. Anh muốn đi giặt quần áo, phát hiện quần áo vừa thay ra đã được Kiều Tụng Chi giặt sạch, cũng sắp khô rồi.

"Mẹ, mẹ để con tự giặt được rồi, quần áo của con rất bẩn rất khó giặt."

Kiều Tụng Chi nói: "Không khó, mẹ chỉ ngâm bột giặt một chút đã giặt sạch được rồi, giặt xong đáy thau toàn đất."

Thiệu Thịnh An lúng túng, quyết định lần sau anh tắm sẽ giặt quần áo luôn.

"Lần này nghỉ mấy hôm?" Kiều Tụng Chi hỏi.

"Lần này chắc phải chờ thêm mấy ngày, bên biệt thự kia không còn việc gì cả, rất cạnh tranh. Đội trưởng có cách biết được sắp xây căn cứ, chúng con định đi làm nhà nước." Làm nhà nước đãi ngộ tốt hơn, ít ra ngày được bao ba bữa, tiền lương cũng tốt.

"Đúng là phải xây thêm, rất nhiều người còn ở trên trấn, nhà ở đây không đủ ở."

"Lần này xây ở trên trấn, nghe nói muốn phá hủy nhà cũ xây nhà mới, căn cứ sẽ mở rộng đến trên thị trấn." Thiệu Thịnh An nói tin tức mà mình biết: "Có lẽ sẽ bắt đầu tuyển công nhân xây dựng, không biết ba có muốn đi không. Con thấy vẫn không nên đi, ở công trường rất vất vả."

Sau khi ba Thiệu tan việc, Thiệu Thịnh An nói tin tức này với ông. Quả nhiên ba Thiệu muốn đi, đi công trường kiếm được nhiều tiền hơn làm công nhân môi trường. Song, Thiệu Thịnh An khuyên ông, mẹ Thiệu cũng khuyên làm ông hơi do dự.

"Ba, ba đi làm ở gần nhà đi, trong nhà có gì ba có thể chăm nom được. Nếu ba và Thịnh An đều đi công trường, đến lúc đó trong nhà chỉ còn mấy người chúng con, không có cảm giác an toàn gì cả." Kiều Thanh Thanh nói.

Nghe con dâu nói như thế, ba Thiệu vô cùng dao động. Ông không suy nghĩ nhiều nữa, trước đó ông và vợ, con trai đi làm trên công trường nửa năm, trong nhà chỉ có con dâu, bà thông gia và con cả. Khi đó bận rộn hơn nửa năm, mỗi lần con dâu đều nói trong nhà không có việc gì để bọn họ yên tâm. Bây giờ ở xã khu mới, con dâu lại nói không có cảm giác an toàn.

Trong lòng ông con dâu luôn đáng tin, hiếm khi cô đưa ra yêu cầu thẳng thắn như thế, ba Thiệu dao động sau đó đồng ý.

"Ừm, vậy ba tiếp tục làm công việc này, sau này con bày quầy hàng ba có thể trông nom giúp đỡ." Ba Thiệu cố gắng làm việc là vì tinh thần trách nhiệm của người đàn ông muốn nuôi sống gia đình. Làm công nhân môi trường có thể kiếm tiền lại có thể chăm nom trong nhà, vậy thì tiếp tục làm vậy. Kiếm được ít tiền hơn cũng không sao, người trong nhà an toàn quan trọng hơn cả.

Thiệu Thịnh An thấy ba không cố chấp muốn đi nữa, anh thở dài một hơi.

Lần nghỉ này Thiệu Thịnh An ở trong nhà đợi năm ngày. Trong lúc này, thông cáo tuyển công nhân được đưa ra, Thiệu Thịnh An đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về nói đã nhận được giấy mời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận