Thiên Tai Càn Quét

Chương 567: Vô Đề

Chương 567: Vô Đề

“Hai đứa đã kết hôn nhiều năm mà quan hệ vẫn tốt như vậy, nhìn thấy thế tôi rất vui.” Mẹ Thiệu cười nói.

Nụ cười trong mắt Kiều Tụng Chi sắp trào ra, bà ấy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút đa cảm, nhìn mây đen còn vương vấn trên bầu trời không chịu rút đi, bà ấy thở dài: “Nếu thiên tai có thể sớm kết thúc thì tốt biết mấy.” Bọn họ còn đang độ tuổi trẻ, đáng lẽ nên được đi tham quan vui chơi dưới ánh mặt trời, không nên trơ trọi dưới mây đen hay trên đống đổ nát hoang vắng như này.

Mẹ Thiệu không đa cảm như Kiều Tụng Chi, bà đồng ý: "Tất cả đều tại thiên tai quá dày vò, mọi việc đều bị trì hoãn. Nhân tiện tôi phải nói khi Thanh Thanh trở lại nên ấp vịt trong khi vẫn còn an toàn để còn mau chóng nuôi chúng lớn."

Kiều Tùng Chi không buồn nữa, thành khẩn gật đầu: "Bà nói đúng, chúng ta nên quý trọng thời gian."

Đêm đó, lồng ấp được bật. Đúng như dự đoán, Đại bảo không chịu ấp trứng, nó mổ từng quả trứng mà nó nhìn thấy, Thiệu Thịnh Phi nhìn thấy liền không cho nó đến gần lồng ấp làm nó tức giận đến mức kêu một tiếng rồi bỏ đi.

Trứng nở cần có thời gian, không có con nào nở được trong vòng dưới 20 ngày, Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu lo lắng cũng vô ích, nhiệm vụ chính của gia đình vẫn là câu cá và đào đất.

Sáng hôm sau, khi trời vừa sáng, Kiều Thanh Thanh cùng với anh em Thiệu Thịnh An lên đường.

Tống Tam Hà nhất định có cùng ý nghĩ với bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng đến bờ biển sớm, lần này lại thêm bốn người đến, có thể thấy bọn họ cũng muốn dốc sức để có một mùa bội thu. Hai bên chào nhau sơ qua rồi mỗi người đi tìm chỗ câu cá mà không ảnh hưởng đến nhau.

Nước buổi sáng rất lạnh, Kiều Thanh Thanh đi đôi ủng không thấm nước mà vẫn cảm thấy ớn lạnh nên cô không dám xuống nước sâu. Cô đứng canh giữ hai cái thùng rỗng, có vẻ như đang đợi Thiệu Thịnh An và những người khác mang cá đến nhưng thực ra cô đang lấy tay chạm vào nước biển.

Bể chứa nước trống rỗng đang dần được lấp đầy, Kiều Thanh Thanh cũng nhìn thấy một số con cá nhỏ, tôm và tảo cũng được đưa vào.

Thiệu Thịnh An và Thiệu Thịnh Phi dùng lưới đánh cá để bố trí, sau đó dùng thức ăn để dụ cá, chẳng mấy chốc họ đã có mẻ thu hoạch đầu tiên.

“Nhiều như vậy sao!” Kiều Thanh Thanh cũng kinh ngạc, lần này lưới thu hoạch nhiều hơn rất nhiều so với ngày hôm qua. Dưới sự gợi ý của Thiệu Thịnh An, cô đã thả hầu hết số cá vào không gian khi không có người ngoài để ý. Sau khi cá vào không gian, cá sẽ chết nhưng vẫn ở trạng thái tươi sống trước khi chết.

Sau khi làm việc như vậy được một ngày, khi Kiều Tụng Chi đến gọi họ về nhà ăn tối, Kiều Thanh Thanh đã cất thành công tất cả các bể nước rỗng và thu được hàng trăm cân cá lớn, Thiệu Thịnh An nhặt những con cá nhỏ thả chúng trở lại nước.

Nhìn thu hoạch trong không gian, Kiều Thanh Thanh không khỏi thở dài: "Đây cũng là thiên nhiên ban tặng." Thiên tai mười năm thường đẩy nhân loại đến bờ vực sinh tử nhưng cũng thường xuyên để lại tia hy vọng cho cuộc sống về sau.

Đương nhiên, buổi chiều cùng buổi sáng đều giống nhau, nhìn bề ngoài bọn họ vẫn chỉ thu hoạch được hai thùng cá, hôm nay tổng cộng thu hoạch được bốn thùng, không thể so sánh được với thu hoạch của đám người Tống Tam Hà. Tống Tam Hà và những người khác chắc cả đêm không được ngủ nhiều, đêm qua khi Kiều Thanh Thanh tỉnh lại thì thấy bên cạnh vẫn còn đống lửa, dụng cụ câu cá đã được làm qua đêm, sáu người trở về doanh trại, dưới ánh hoàng hôn với hai túi cá to đầy sức sống trên vai, gương mặt ai cũng rạng ngời niềm vui.

Đáng tiếc điều tốt như vậy chỉ có hai ngày này, đến ngày thứ ba, doanh trại lớn của đội bắt đầu bao vây vùng biển, lưới đánh cá lớn bị thả xuống, mồi câu nổi lềnh bềnh trên mặt nước, từng đàn cá lớn quăng quật mình vào lưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận