Thiên Tai Càn Quét

Chương 130: Vô Đề

Chương 130: Vô Đề

Cháu cứ nhẫn tâm nhìn mọi người bị lạnh cóng chết như vậy hay sao. Cháu cứ mở cửa đi đã, chúng ta vào trong nhà nói chuyện cẩn thận, mọi người đều là hàng xóm, có chuyện gì mà không thương lượng được chứ.”

Những người khác cũng đùn đẩy chen lấn, không ngừng chỉ trích.

“Đúng đấy, đúng đấy. Chưa từng thấy ai ích kỷ như vậy, một mình ở nhà hưởng phúc, nhẫn tâm nhìn những người khác chịu khổ." Những lời này phát ra từ một người đàn ông ở trong đám người phía sau. Thiệu Thịnh An không nhìn thấy người, nhưng cảm giác được giọng nói rất quen tai.

Lúc Kiều Thanh Thanh tới thì lập tức nhận ra giọng nói này là của ai. Trong lòng cô rõ mười mươi, gật đầu về phía Thiệu Thịnh An, sau đó trực tiếp mở rộng cửa.

Một giây sau, một lưỡi dao sắc bén chém vào cửa chống trộm, cửa chống trộm kiên cố phát ra âm thanh chói tai, trên cửa còn lưu lại vệt trắng.

Tất cả âm thanh huyên náo dừng lại.

Kiều Thanh Thanh khẽ mỉm cười: “Muốn vào cũng được thôi, đi vào đi.” Đòn ra tay này của Kiều Thanh Thanh có sức uy hiếp quá mạnh, Trịnh Thiết Huy đang chen ở phía trước lập tực lui về sau mấy bước.

“Có muốn vào nữa không?”

“Cháu, cháu…” Sắc mặt của Trịnh Thiết Huy vô cùng khó coi, nhìn vệt trắng trên cửa thì trong bụng ông ta run rẩy.

Kiều Thanh Thanh điên rồi sao, lại còn động đến cả dao.

“Tiểu, Tiểu Kiều à, cháu đừng kích động, sao lại còn cầm dao thế. Chúng ta chỉ là muốn nói chuyện một chút, mọi người là hàng xóm mà.” Trần Bính Cương cũng bị dọa giật mình. Mặc dù ông ta mở tiệm giết mổ, thường ngày nhìn thấy rất nhiều cảnh lợn bị giết nhưng không có nghĩa là ngoài lúc giết mổ thì ông ta có thể bình tĩnh tiếp nhận một con dao làm bếp sắc bén vút qua một cái trước mặt mình. Thật là nguy hiểm.

“Cháu kích động sao, sao cháu không cảm thấy vậy nhỉ. Chỉ là cháu đối xử với mọi người như cách mọi người đối xử với chồng cháu mà thôi.”

Kiều Thanh Thanh ngắm nghía con dao làm bếp, nụ cười trên mặt cô biến mất: “Mọi người chặn cửa nhà tôi, xô đẩy chồng tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi vui vẻ niềm nở hay sao?”

Vừa nói Kiều Thanh Thanh vừa liên tục chém dao làm bếp vào cửa, cửa chống trộm phát lên tiếng vang lớn, đám người Trịnh Thiết Huy một lần nữa lui về phía sau.

“Tiểu Kiều à, cháu đặt dao xuống trước đi đã, nguy hiểm lắm.”

“Không phải người ở lầu tám thì tất cả đi về hết, nếu không thì con dao làm bếp này cũng chưa chắc đã có mắt đâu.”

Kiều Thanh Thanh cố ý khua dao làm bếp, đám người Trần Bính Cương vội vàng chạy xuống lầu, chạy quá nhanh còn chen lấn nhau làm cửa sắt vang lên tiếng rầm rầm. Tầm mắt của cô dừng lại ở đám người phía sau, quả nhiên người lên tiếng thêm dầu vào lửa chính là Tống Kiện Dân.

Không sai, đó chính là Tống Kiện Dân đã dọn đi khỏi lầu sáu từ lâu, lần này ông ta đóng vai gì ở đây chứ.

Cuối cùng hành lang lầu tám chỉ còn lại cả nhà Trịnh Thiết Huy.

Thần kỳ ở chỗ, sau khi Trịnh Thiết Huy điều chỉnh lại sắc mặt xong thì lại mang theo chút áy náy và bất bực. Ông ta nói: “Tiểu Kiều, Tiểu Thiệu à, chuyện này là hiểu lầm. Vợ chồng trẻ hai người quá kích động rồi, làm thành như vậy thật là khó xử đó, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói.”

“Là Tống Kiện Dân xúi bẩy, chính ông ta nói nhà chúng cháu có máy sưởi sao?” Kiều Thanh Thanh cắt đứt vở kịch của ông ta, hỏi thẳng.

Cô cảm thấy nhà 701 lầu dưới sẽ không nói chuyện này ra ngoài, vậy là Tống Kiện Dân xuất hiện ở đây chính là vấn đề. Lúc cô sửa nhà, thợ xây và nguyên vật liệu ra vào liên tục, nếu như có người cố ý hỏi thăm là sẽ biết được thôi. Lúc trước Trịnh Thiết Huy hỏi mấy câu dò xét bình nước nhà cô nhưng lúc đó ông ta không biết nhà cô có máy sưởi, nếu không thì ngày thứ nhất nhiệt độ giảm ông ta đã đến trước cửa nhà rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận