Thiên Tai Càn Quét

Chương 76: Vô Đề

Chương 76: Vô Đề

Kiều Tụng Chi thở dài: “Con bé vẫn còn đang mang thai, như vậy thật khổ cho con bé.”

"Vừa rồi khi bọn con leo lên, phát hiện mực nước đã dâng lên rất nhiều, cứ với tình hình này, ngày mai tầng sáu sẽ bị ngập." Thiệu Thịnh An thay đổi chủ đề.

"Đúng đúng, anh trai con đã đứng quan sát cả ngày nay, mực nước vẫn đang tiếp tục dâng lên." Mẹ Thiệu Thịnh An tỏ ra rất lo lắng, cha Thiệu lại nhắc lại chuyện cũ: "Có cần phải dọn nhà trước không? Nhà chúng ta chỉ ở tầng 8, bây giờ cũng nên bắt đầu tính đến chuyện dọn đi, sau này không cần phải cuống."

Thiệu Thịnh Phi đột ngột xen vào: "Ở đây đi lại rất thuận tiện, ô tô đi lòng vòng quanh núi lớn, sau đó sẽ leo núi."

Hắn vẫn nhớ mình đã đi xe buýt đến Hoa Thành, mỗi khi đến đây, hắn sẽ hét lên đầy phấn khích trên xe buýt rồi bị cha mình quở trách nặng nề.

Lấy tay che miệng, Kiều Tụng Chi chỉ nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Những năm đầu, Kiều Tụng Chi theo chồng đến Hoa Thanh chăm chỉ làm lụng, bà có tình cảm rất phức tạp với thành phố này, thành phố này cũng rất quen thuộc với bà.

"Ba mươi năm trước, muốn đi đâu cũng phải leo dốc. Sau này, đường xá, cầu thang được xây dựng, nhà cao tầng cũng được mọc lên như nấm. Phải rồi, Hoa Thành từng được gọi là Sơn Thành. Tên mới chỉ được thay khoảng 20 năm trước."

"Gọi Hoa Hoa dễ nghe hơn." Thiệu Thịnh Phi nói to.

Mọi người đều bật cười, căn nhà được bao trùm bởi một bầu không khí vui vẻ. Trong hai ngày tiếp theo, nước lũ nhấn chìm tầng 6 hoàn toàn, và sóng nước cuối cùng cũng dừng lại ở cầu thang tầng thứ bảy.

Nước nhấn chìm cái chậu vỡ trong lũ, đập mạnh vào tường, sóng nước gợn nhẹ, vài giọt hơi ẩm bắn lên cánh cửa đóng kín của nhà 701, 702, sau đó mực nước đọng lại, không dâng lên cũng không rút xuống, tình trạng lũ lụt đã bắt đầu như vậy.

Khi mực nước ngừng dâng lên và mưa lớn ngừng lại, những người bị mắc kẹt trong các tòa nhà cuối cùng cũng bắt đầu ra ngoài, nhiều người đã mua thuyền xung kích từ trước, cuối cùng họ vẫn phải tiếp tục làm việc khi mực nước chưa dâng lên quá cao, nếu không có thuyền sẽ không thể ra khỏi cửa. Tuy nhiên thuyền xung kích không phải vật dụng thiết yếu khi đó, dù việc sản xuất được tiến hành gấp rút sau đó, nhưng do lũ lụt diễn ra trên khắp đất nước, lượng thuyền được chuyển vào Hoa Thành rất ít. Cuối cùng, nhiều người vẫn chưa mua được nên chỉ còn cách dùng các dụng cụ như chậu, xô.

“Ngay cả tin tức cũng không truyền được, nhà tôi có radio, nhưng kì lạ là không bắt được tín hiệu.”

"Điều này thật sự quá kỳ lạ, ngay cả radio cũng không dùng được ư, radio bắt được tín hiệu không dây mà.”

Trên hành lang, cư dân tụ tập để thảo luận, nhưng mọi người đều là người bình thường, không thể thảo luận những vấn đề phức tạp hơn và cho rằng họ nên tập trung nhiều hơn vào tình thế khó khăn trước mắt.

"Mau, mọi người đang bàn bạc về việc ra ngoài tìm nhiên liệu, nguồn cung cấp khí đốt tự nhiên trong tòa nhà đã ngừng từ lâu, ai có thể chịu được việc ăn đồ lạnh suốt ngày cơ chứ. Bình thường ở chợ nông sản có bán bình gas, giờ tìm mãi không thấy, không biết có tìm được không.”

“Tôi nghĩ rất khó, vì dự trữ khí đốt đều nằm ở tầng 1, đã sớm bị ngập lâu rồi.”

“Vì tầng 1 đã bị ngập sớm, tôi nghĩ rằng có thể vẫn còn những bình xăng bị ngập trong cửa hàng." Trần Bỉnh Cương nhìn Trịnh Thiết Huy, "Anh có thể cho tôi mượn thuyền xung kích của anh không? Nếu tôi có thể tìm thấy một can xăng, tôi sẽ cho anh một can."

Bà Vương cũng lập tức nhìn Kiều Thanh Thanh: "Nhà cháu thì sao?"

Kiều Thanh Thanh gật đầu: "Được ạ."

Trịnh Thiết Huy cười ha hả, nói: “Đương nhiên là được, đều là hàng xóm với nhau cả, mọi người đương nhiên cần giúp đỡ lẫn nhau.”

Nhà Kiều Thanh Thanh không có ai ra ngoài, cô chỉ nói lần trước mình đến siêu thị đã mua khá nhiều, vẫn chưa dùng hết nên tạm thời mình không vội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận