Thiên Tai Càn Quét

Chương 589: Vô Đề

Chương 589: Vô Đề

"Ồ ồ tôi đến đây."

Ba Thiệu bón phân vịt cho rau diếp, ông âu yếm nhìn cây rau diếp và nói: “Mau lớn lên nhé!”

Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng náo nhiệt, Kiều Thanh Thanh cảm thấy kỳ quái, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thanh âm kia hình như là từ doanh trại lớn phát ra.

“Làm sao vậy, làm sao vậy? Hình như có người đang la hét.” Ba Thiệu đứng lên.

“Để con dùng ống nhòm xem một chút.” Kiều Thanh Thanh trở lại lều trại lấy ống nhòm, cô kinh ngạc mở to hai mắt.

Cô nhìn thấy mọi người hoảng loạn bỏ chạy trong đại doanh trại của đoàn xe, rất nhiều người lao về phía ngư trường. Kiều Thanh Thanh di chuyển ống nhòm, cô nhìn ra bãi câu, trong bãi câu, nước bắn tung tóe, đàn cá tung tăng bơi lội, ở giữa có vài chiếc vây hình tam giác đang bơi lội.

Một chiếc thuyền kayak bị lật úp trên mặt nước, Kiều Thanh Thanh không nhìn thấy ai, chỉ có mặt nước gần chiếc thuyền kayak có màu đỏ tươi.

"Cá mập, một số cá mập đã vào ngư trường!"

"Làm sao bây giờ, đám người Tiểu Tứ đang câu cá ở ngư trường, kêu bọn họ mau trở về đi."

"Súng, mau lấy súng."

Cô đặt ống nhòm xuống, đi theo ba Thiệu đang lo lắng nói: "Có vài con cá mập xuất hiện ở ngư trường bên kia."

"Ôi cá mập sao?"

"Thực sự có cá mập."

Họ đã sống ở đây được một tháng, ba mẹ Thiệu chưa bao giờ nhìn thấy một con cá mập nào, họ nghĩ rằng con cá mập mà Kiều Thanh Thanh và những người khác đang nói đến đã bơi đi rất xa, nhưng họ không ngờ lại xuất hiện trong ngư trường.

“Con phải đi tìm Thịnh An và anh trai.” Kiều Thanh Thanh lập tức định rời đi.

Khi đó Kiều Tụng Chi mới nhận ra: "Mẹ phải thông báo cho mọi người ngay lập tức, ai biết được những con cá mập đến đây bằng cách nào chứ?"

“Mau, mau đi báo cho Thịnh An, tất cả đều làm theo lời Thanh Thanh đi.” Ba Thiệu vẻ mặt lo lắng còn mẹ Thiệu nhìn cô đầy chờ mong. Kiều Thanh Thanh gật đầu và nhanh chóng lên đường. Ở nhà không có phương tiện di chuyển nào khác nhưng sau hơn một tháng hồi phục, sức khỏe cô rất tốt, dù thỉnh thoảng vẫn bị chóng mặt nhưng cơ thể cũng không còn nghiêm trọng, giờ cô có thể chạy với với tốc độ khá nhanh.

Khi nhiều người nghe thấy động tĩnh hơn, họ không thể không đến doanh trại của đoàn xe để xem, một số người giống như cô chạy đến bãi biển nơi người thân và bạn bè của họ đang câu cá để nhắc nhở họ.

"Có cá mập!"

Tiếng súng vang lên từ ngư trường cùng với tiếng ai đó đang la hét.

May mắn thay, Kiều Thanh Thanh đã gặp được Thiệu Thịnh An và Thiệu Thịnh Phi sau khi chạy hơn mười phút. Thấy cô chạy nhanh như vậy, Thiệu Thịnh An vô cùng kinh ngạc, anh lo lắng chạy tới hỏi cô có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không.

“Không, không có gì.” Kiều Thanh Thanh chậm rãi nắm tay anh: “Ở ngư trường có cá mập, em sợ bọn anh gặp nguy hiểm.”

Nghe tin, Thiệu Thịnh An vô cùng sốc: "May quá, giờ này cá mập mới tiến vào ngư trường, bọn anh vừa kết thúc chuyến đi câu, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."

Tống Tam Hà nghe thấy vậy cũng cảm thấy sợ hãi nên anh ta vỗ vai Lưu Chấn.

Kiều Thanh Thanh liếc nhìn thấy Lưu Chấn đang ngồi trên xe ba bánh của họ, sau đó cô mới có cơ hội hỏi: "Lưu Chấn bị thương ở đâu sao?"

“Tôi vô tình giẫm phải dao làm bếp.” Lưu Chấn sắc mặt tái nhợt, cố nén cười nói: “Này xem như trong họa có phúc đi!”

“Đi thôi, chúng ta trở về doanh trại trước đi, Thanh Thanh, vết thương của Lưu Chấn cần cô xem giúp.” Bàn chân Lưu Chấn giẫm phải dao rất tệ, Tống Tam Hà năn nỉ Thiệu Thịnh An cho mượn chiếc xe ba bánh để đưa Lưu Chấn trở về, nếu không giờ này họ vẫn còn đang trên biển.

“Xin lỗi đã làm phiền cô Kiều.” Tống Tam Hà nói.

“Chúng ta trở về trước đi.” Kiều Thanh Thanh gật đầu.

Đoàn người trở về doanh trại, trên đường đi Tống Tam Hà vẻ mặt nặng nề nói: "Là một con dao làm bếp rỉ sét, tôi dùng nước lạnh mang theo bên người rửa sạch vết rỉ sét trên vết thương, trường hợp này sợ là sẽ bị uốn ván.
Bạn cần đăng nhập để bình luận