Thiên Tai Càn Quét

Chương 543: Vô Đề

Chương 543: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh mím môi, chiến sĩ doanh trại nói với cô, trong các doanh trại khác có thể vẫn còn máy bay, nhưng kỳ lạ là gần đây căn bản không thấy máy bay cất cánh. Cô suy nghĩ một chút, hình như cô đã nhìn thấy rất nhiều máy bay trong hai ngày xảy ra đại địa chấn, và gần đây đã không nhìn thấy nó một lần nào nữa.

"Cái này cũng quá khó khăn, vậy chúng ta đi doanh trại khác đi, không phải con nói doanh trại khác có thể sẽ có máy bay sao, hơn nữa mấy người Thịnh An cũng có thể không ở đối diện, lỡ đâu họ ở ngay tại một doanh địa nào đó bên này, chỉ là cách chúng ta khá xa cho nên không có cách nào nhìn thấy pháo tín hiệu."

"Được rồi. Hãy làm một cảnh báo ở đây, không phải ai cũng có kính viễn vọng như chúng ta.”

Kiều Tụng Chi vội vàng gật đầu: "Con nói đúng nếu có người dùng thuyền kayak vượt biển, kết quả sau khi xuống nước mới phát hiện có cá mập, nghĩ lại thì dọa chết người mất."

Kiều Thanh Thanh tìm được một miếng vải từ trong không gian, lại dùng bút dầu chống thấm nước viết năm chữ "Trong nước có cá mập". Thiệu Thịnh Phi chạy ra xung quanh tìm gỗ, dùng gỗ chống tấm bạt này lên, Kiều Tụng Chi lại buộc thêm vài tảng đá xuống dưới tấm bạt, phòng ngừa gió thổi bay mất.

Sau khi chuẩn bị xong, Kiều Thanh Thanh gọi Thiệu Thịnh Phi: “Anh cả đi thôi.”

"Được rồi, anh đến đây." Thật ra Thiệu Thịnh Phi rất muốn câu cá, nhưng hắn nhìn ra được dáng vẻ thương tâm của mẹ Kiều và em gái, vì thế không dám tiếp tục chơi nước, ngoan ngoãn đuổi theo.

Buổi tối, bọn họ dựng lều qua đêm, nước đọng chỉ còn lại một tầng mỏng, Kiều Thanh Thanh quan sát thấy, nước chảy ra biển.

Ban đêm đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, Kiều Thanh Thanh lập tức bừng tỉnh.

Mở cửa lều nhìn ra ngoài, cô nhìn thấy bầu trời phía nam đỏ bừng, cũng không biết là xảy ra tai nạn gì.

"Đừng sợ đừng sợ, tiếp tục ngủ đi." Kiều Tụng Chi trấn an Thiệu Thịnh Phi.

Nửa đêm sau Kiều Thanh Thanh thế nào cũng không ngủ được, buổi sáng lúc đứng lên chỉ cảm thấy đau đầu. Cô kiểm tra thân thể mình, suy đoán là di chứng trước đó đập đầu để lại, điều này khiến tầm mắt cô thỉnh thoảng mơ hồ, đau đầu, mất ngủ.

Sau khi ăn sáng xong, Kiều Thanh Thanh châm cứu cho Kiều Tụng Chi trước, sau đó lại tự châm.

Nhìn số kim trên đầu Kiều Thanh Thanh gấp đôi với khi châm cứu cho bà ấy, trong lòng Kiều Tụng Chi rất lo lắng nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.

Hôm nay Kiều Thanh Thanh uống thuốc gấp đôi trước đó, cô cũng không nói cho Kiều Tụng Chi biết.

Thiệu Thịnh Phi thu dọn lều trại, bọn họ lại xuất phát, lúc đi trên đường, Kiều Tụng Chi bỗng nhiên nhìn thấy thứ gì đó, kinh ngạc dừng bước: "Đó là máy bay sao?"

"Là máy bay kìa." Thiệu Thịnh Phi sung sướng hô to.

Kiều Thanh Thanh vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy một chiếc máy bay đang bay lượn trên bầu trời xa xa, khiến người ta kinh hồn bạt vía. Kiều Tụng Chi cũng phát hiện, thắc mắc: "Máy bay sao lại rung lắc vậy, là tài xế mới sao?"

Biết mẹ nói về phi công mới, Kiều Thanh Thanh cũng không sửa lại lỗi cho bà ấy, tiếp tục nhìn lên trên, mưa phùn rơi vào mặt mang đến cảm giác mát mẻ, rất nhanh cô cảm thấy trái tim cũng lạnh theo.

Chiếc máy bay kia lắc lư rồi rơi xuống, cách xa chỗ mấy người họ đứng, cô vốn không cảm nhận được động tĩnh máy bay rơi xuống đất, nhưng giờ khắc này trái tim cô lại run rẩy theo.

Mấy ngày trước lời nói của các chiến sĩ doanh trại với cô lại vang lên bên tai, cô suy đoán thế giới này lại xảy ra biến cố gì đó, vụ tai nạn của chiếc trực thăng này chắc chắn không phải ngoài ý muốn.

"Thật đáng tiếc, không biết tài xế bên trong có chuyện gì hay không." Kiều Tụng Chi cực kỳ lo lắng.

"Vừa rồi con nhìn thấy có một đốm đen nhỏ, hẳn là phi công dùng dù chạy trốn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận