Thiên Tai Càn Quét

Chương 476: Vô Đề

Chương 476: Vô Đề

Cô lấy thanh năng lượng cho Kiều Tụng Chi và Thiệu Thịnh Phi ăn, mau chóng bổ sung năng lượng. Mùa xuân, ánh mắt trời chiếu lên người ấm áp dễ chịu, Kiều Thanh Thanh cảm giác mình đổ mồ hôi, gió thổi mang mùi xi măng bị vỡ đến, trong có còn có mùi máu.

"Chúng ta qua bên khác đi." Sau khi ăn xong, Kiều Thanh Thanh đỡ Kiều Tụng Chi dậy, ba người rời đi chỗ khác.

"Cứu, cứu tôi cứu tôi."

Kiều Thanh Thanh chuyển qua chỗ ngồi khuất gió nghe thấy có người đang kêu cứu.

"Hình, hình như ở nơi đó." Kiều Tụng Chi chỉ vào nơi sụp đổ mà nói. "Con đi qua xem."

Cách đó không xa khoảng ba bốn mét, ở dưới bức tường. Kiều Thanh Thanh nhanh chóng qua đó, đẩy tường gạch bị đổ, cột nhà mục nát ra, tiếng cầu cứu lớn hơn. "Em gái anh đến đấy." Thiệu Thịnh Phi qua giúp đỡ, có hắn giúp, người bị đè nhanh chóng được đào lên.

"Chân tôi đau quá, đau quá không ra được." Người đàn ông chảy nước mắt: "Mau cứu tôi, xin các người mau cứu tôi."

"Anh đừng kích động, chúng tôi đang cứu anh đây." Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh Phi một người ôm một đầu đẩy mảnh tường cốt thép kia ra. Dời một lúc lâu, ngón tay bị mài hỏng mới dời được bức tường ra.

"Cứu tôi cứu tôi." Người đàn ông lộ chân ra, ông ta đang ngồi thì bị đè, lúc này bàn chân chưa xỏ giày máu me đầm đìa liên lục lắc lư.

"Anh đừng vội."

Lời còn chưa dứt, Kiều Thanh Thanh cảm giác được ánh mắt mình run lên, dư chấn tới. Cô ngẩng đầu nhìn thấy nửa bức tường lung lay muốn đổ xuống, nếu rơi xuống sẽ rơi vào người bọn họ.

Người đàn ông khàn giọng kêu thảm: "Cứu tôi."

"Thanh Thanh, Phi Phi." Kiều Tụng Chi nghẹn ngào hô to.

"Em gái." Tay Thiệu Thịnh Phi bị người đàn ông nắm lấy, hắn bối rối nhìn Kiều Thanh Thanh. Kiều Thanh Thanh không suy nghĩ nhiều, mở tay người đàn ông ra kéo Thiệu Thịnh Phi chạy ra ngoài.

Nửa mặt tường ầm vang rơi xuống đất ngã lên chỗ đá vụn.

Không còn thời gian quay đầu, không còn thời gian ủ rũ, ba người Kiều Thanh Thanh chạy vào con đường thoát thân lần nữa.

Tòa nhà gần đó biến mất không thấy gì nữa, Kiều Thanh Thanh chỉ có thể đi theo trực giác dẫn mẹ và anh cả chạy về phía nơi công trình kiến trúc thưa thớt, ít nhất không thể tòa nhà sụp đổ không làm bị thương bọn họ. Vừa uống nước xong, ăn thanh năng lượng, dạ dày vẫn chưa hấp thu tiêu hóa, bây giờ vận động dữ dội khiến Kiều Thanh Thanh cảm thấy bụng quặn đau.

Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở, nghe thấy tiếng thở dốc của mẹ không thích hợp, cô nắm tay mẹ chặt hơn.

Những tòa nhà chưa sụp đổ trong lần động đất đầu tiên đã sụp đổ trong dư chấn, vô số người ở bên dưới bị vật rơi xuống phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng. Trên Diệp Sơn, ngọn núi cũng bị trận động đất làm cho sụp đổ, một mảng lớn của ngọn núi bị sụp xuống. Ngay cả kho vũ khí ẩn sâu trong núi cũng lộ ra trong trận động đất, mái nhà của kho vũ khí làm bằng vật liệu đặc biệt cũng bị một tảng đá lớn rơi xuống tạo thành một lỗ, phát ra tiếng động lớn.

Máy bay trực thăng bay khỏi khu hành chính lượn vòng trên núi hơn hai mươi phút không tìm được cơ hội hạ cánh.

Trên Diệp Sơn, máy bay trực thăng, máy bay chiến đấu và máy bay vận chuyển các thứ, đa phần giành được cơ hội sống cất cánh thành công, quanh quẩn trong không trung như con ruồi. Những chiếc máy bay còn lại đã chìm vào trong đất, bao gồm phi công không kịp chạy thoát. Mà khi Diệp Sơn sụp đổ, những chiếc xe bọc thép, xe tăng, xe quân sự đa phần bị nuốt chửng trong trận động đất. Có những xe kẹt giữa khe, những quân nhân cạy mở nắp xe tăng leo ra cố gắng bò lên. Máy bay cất cánh thả thang dây xuống, từng người sống sót nắm thang dây leo lên, theo máy bay di chuyển liên tục lắc lư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận