Thiên Tai Càn Quét

Chương 408: Vô Đề

Chương 408: Vô Đề

Trên núi Diệp Sơn, sư trưởng Bành đứng bên cửa sổ phóng tầm mắt ra ngoài, những người sống sót trong căn cứ đang bị bóng đêm bao phủ xuất hiện trong tầm mắt ông ta. Ngoại trừ những ngọn đèn rải rác ở khu hành chính và một vài khu biệt thự, những nơi khác đều bị bóng tối nuốt chửng.

“Sư trưởng, hội nghị bên kia đã bắt đầu rồi.”

Ông ta quay đầu lại: “Vậy chúng ta bên này cũng nên bắt đầu thôi.”

Màn đêm vĩnh cửu buông xuống, thứ biến mất không chỉ là mặt trời và ánh nắng rực rỡ, những kẻ sống sót biến chất, vô nhân tính vẫn luôn lẩn trốn trong bóng tối. Sư trưởng Bành đã biết trước tỷ lệ tội phạm sẽ tăng vọt trong tương lai, đối mặt với tình huống như vậy, Diệp Sơn chắc chắn phải chuẩn bị sẵn sàng.

Đội bảo vệ xuất quân, lần này cấp trên điều toàn bộ lực lượng đi tuần tra, tiếng còi cảnh sát vang khắp căn cứ.

"Thật sự rất tối, bây giờ đã là mười hai giờ trưa rồi, vậy mà vẫn chẳng thấy mặt trời." Mẹ Thiệu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói lộ vẻ sợ hãi.

Thời tiết mùa đông vô cùng giá rét khiến người ta sợ hãi, thời tiết cực kì nóng nực ngày hè cũng khiến người ta sợ hãi, sương mù dày đặc và mưa axít cũng làm mẹ Thiệu lo sợ, nhưng những nỗi sợ ấy chẳng là gì so với việc một ngày tỉnh giấc, tuy thời gian đã là bình minh nhưng chẳng thể nhìn thấy mặt trời.

Mẹ Thiệu không biết rốt cuộc thế giới này bị làm sao, tại sao bầu trời lại có thể tối đến vậy.

"Thanh Thanh, các con đừng nên ra ngoài, trời tối không nhìn được rõ, nếu bị thương khi đi săn quạ đen thì phải làm sao." Kiều Tụng Chi lên tiếng khuyên can.

Trong nhà đốt một ngọn nến, Kiều Thanh Thanh đang thay quần áo bảo hộ, nghe vậy liền trấn an bà: "Mẹ, con đem đèn theo mà, bọn con cũng chỉ ở ngay dưới tầng, làm sao có thể xảy ra chuyện gì."

Tiếng quạ đen khàn khàn vang lên từ phía xa, báo hiệu chúng sắp đến, khi mọi người nghe thấy rồi đi ra, đàn quạ đã bay quanh xã khu.

Nếu đã được phân công nhiệm vụ này, bọn họ phải làm tròn trách nhiệm.

Kiều Thanh Thanh cùng Thiệu Thịnh An mặc quần áo bảo hộ, trang bị khắp người cẩn thận rồi đi xuống tầng, bọn họ kiểm tra một lượt các lối đi nhỏ và cửa sổ ở tầng trệt trước, xem cửa đã được gia cố lại chưa, nếu chưa, hai người sẽ gia cố thêm cho chắc chắn.

"Rầm xoạt xoạt xoạt." Tấm ván gỗ trước mặt Kiều Thanh Thanh đột nhiên bị một lực mạnh tác động, cô lui từng bước về phía sau, biết chắc phía bên ngoài cửa sổ là quạ đen, vài giây sau, tấm ván gỗ che kín cửa sổ đã bị mổ đến nát tươm.

“Anh mở một tấm ván gỗ ra đi.” Kiều Thanh Thanh nói với Thiệu Thịnh An.

Hai vợ chồng tâm đầu ý hợp, Thiệu Thịnh An lập tức hiểu ý cô, anh bắt đầu kéo tấm ván ra một chút. Mới mở một tấm ván ra, chỉ để lộ một khe hở nhỏ chưa đến ba thước, vậy mà con quạ đen đầu tiên đã muốn lao vào, Kiều Thanh Thanh liền làm động tác chém mạnh, nhanh chóng chặt đứt đầu con quạ, từ bên ngoài truyền đến tiếng trầm đục, xác chết con quạ rơi xuống đất.

“Xoạt.”

Lỗ hổng này thu hút sự chú ý của đàn quạ, quạ đen không ngừng tới gần, dồn dập tấn công, chỉ một lúc sau, đầu quạ đen đã chất đống trên mặt đất.

Hai người vất vả một hồi, âm thanh bên ngoài dần biến mất.

Thiệu Thịnh An cẩn trọng lắng nghe một lát: “Dường như không có âm thanh nào khác.”

“Vậy chúng ta sửa lại cửa đi.” Kiều Thanh Thanh thu dọn đầu quạ, đây cũng có thể làm bằng chứng để tích điểm.

Màn đêm vĩnh cửu đột ngột buông xuống, nơi nơi đều vô cùng lộn xộn, các thành viên khác trong đội cung nỏ của xã khu Bình An đều không ra khỏi cửa, Kiều Thanh Thanh lại dẫn Thiệu Thịnh An đi dạo xung quanh ba vòng, thu hoạch rất lớn, sau đó bọn họ lại gặp một đàn kền kền, mắt thấy bản thân không

thể chống đỡ được, hai người nhanh chóng lùi lại .
Bạn cần đăng nhập để bình luận