Thiên Tai Càn Quét

Chương 597: Vô Đề

Chương 597: Vô Đề

"Thật là một cái cây lớn." Ba Thiệu khập khiễng đến để giúp hai anh em đẩy nó, Kiều Tụng Chi vội vàng bắt đầu hâm nóng bữa ăn, mẹ Thiệu rót nước, trại lại trở nên vô cùng náo nhiệt.

Kéo đổ hai cây đại thụ này thực sự quá lộ liễu, nếu không phải đã quá mười giờ đêm, phần lớn những người sống sót đều đã ngủ say, nhất định lúc này họ đang bị người khác nhòm ngó.

“Thanh Thanh đâu rồi, cô ấy còn chưa tan làm sao?” Thiệu Thịnh An lau mồ hôi hỏi.

"Ừm, nãy mẹ đi hỏi, bọn họ nói hôm nay phải tăng ca." Bếp lửa vẫn đang bật, Kiều Tụng Chi lấy nồi nước nóng trên đó xuống, đặt lên nồi sắt, xới cơm và làm cơm chiên trứng cho họ, bà ấy vừa đập trứng vừa nói chuyện.

Hai anh em ngồi xuống, họ đã mệt đến mức không thể cử động được, sau khi uống nước không lâu, Kiều Tụng Chi còn làm cơm chiên trứng. Mặc dù cả hai đã mang theo lương khô nhưng họ đã nhanh chóng đói bụng sau khi làm việc mệt mỏi nên hai anh em ăn như hổ đói, điều này khiến mẹ Thiệu vô cùng đau lòng.

“Sao con không kéo một cây thôi hai cây nặng lắm.”

Ba Thiệu cong ngón tay gõ vào thân cây, khoe khoang: "Đây quả là một loại gỗ tốt, đã nhiều năm ba không thấy một loại gỗ tốt như vậy. Con tìm thấy nó ở đâu vậy?"

"Con không biết rõ ở đâu, nhưng con nhớ rõ vị trí, ngày mai con và anh trai cùng đi thu thập một ít, sau đó để Thanh Thanh xin nghỉ một ngày đi xem xét." Họ đã quá mệt mỏi vì phải đi tới đi lui hơn 70 cây số.

"Được, vậy cứ làm như vậy đi. Con có chặt hai cái cây này không thế? Thiếu mất một nửa thật đáng tiếc."

"Bọn con chắc chắn không chặt nó rồi." Thiệu Thịnh An không thể nhịn cười: "Làm sao chúng con có kỹ năng như vậy chứ, chắc là nó đã bị phá hủy khi cơn lốc xoáy đi qua. Có một dấu vết do cơn lốc xoáy đi qua trong khu rừng đó để lại. Hầu hết các cây bị đổ đều không còn nguyên vẹn."

"Thật là đáng sợ. May mắn thay, cơn lốc xoáy chỉ cuốn chúng ta lên chứ không chia chúng ta thành hai nửa như cái cây này." Kiều Tụng Chi sợ hãi nghĩ lại.

Thiệu Thịnh An nhớ lại: "Cơn lốc xoáy đi qua khu rừng chắc hẳn rất lớn. Cảm giác nó còn mạnh hơn gấp mấy lần so với những gì chúng ta gặp phải ngày hôm đó. Vết nứt ở đó sâu tận vài mét."

Mẹ Thiệu trong lòng nơm nớp lo sợ: "Còn đáng sợ hơn sao, cơn lốc kinh khủng như vậy không ập đến với những người còn sống như chúng ta quả là điều may mắn."

Thấy vậy, Thiệu Thịnh An vội vàng thay đổi chủ đề: "Hai thân cây này nên được sấy khô trước, sau đó con sẽ làm sạch những vết cắt không đều."

“Để ba làm cho.” Ba Thiệu mấy ngày nay không chỉ làm ruộng mà còn xem bản thiết kế, lần đầu tiên ông nhìn thấy bản thiết kế thuyền gỗ, ông đã cảm thấy chóng mặt. Trong gia đình chỉ có ba người đàn ông, bọn họ không làm những công việc này thì ai làm nữa. Thiệu Thịnh An gật đầu nở một nụ cười.

Ăn tối xong, anh đi rửa bát, rửa xong cũng đã mười một giờ, Thanh Thanh vẫn chưa tan làm.

"Con đi đón cô ấy."

Thiệu Thịnh An không đón được Kiều Thanh Thanh vì vậy Kiều Thanh Thanh đã nhờ người chuyển lời nói rằng cô sẽ ngủ trong ký túc xá tối nay. Anh không nói gì mà chỉ đứng một lúc rồi rời đi. Anh vừa đi vừa nghĩ, đội tàu xảy ra chuyện gì hay sao, đã gần nửa đêm mà trong lều trại vẫn ồn ào như cũ, mùi máu tanh lượn lờ trong không khí, cách đó không xa đội tàu cũng có không ít động tĩnh. mơ hồ nghe thấy có cả tiếng súng.

Vùng nước ban đêm bị bao phủ bởi bóng tối dường như có nguy hiểm đang lan rộng trong đó, vì vậy đội ngũ y tế cần phải tăng ca làm việc thêm giờ. Nhưng cả ngày nay anh cũng đã mệt mỏi, chỉ cần Thanh Thanh bình an vô sự, anh thật sự không còn sức lực đi hỏi những chuyện khác. Sau khi về nhà ngủ, Thiệu Thịnh An là người dậy sớm đầu tiên, anh bắt đầu đi xử lý gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận