Thiên Tai Càn Quét

Chương 161: Vô Đề

Chương 161: Vô Đề

Điều này cô hiểu nhưng Kiều Thanh Thanh trước giờ không bao giờ nghĩ đến cuộc chia tay với bác sĩ Ngụy lại quá đột ngột.

Ngày lãnh vật phẩm ngày thứ hai vào thứ 7, Kiều Thanh Thanh vẫn đến nhà bác sĩ Ngụy học bài. Qua một năm quen nhau, tình cảm hai người họ càng thêm sâu sắc, cháu gái của bác sĩ Ngụy ăn mì gạo và sữa bột Thanh Thanh mang đến mặc dù nhìn gầy ốm nhưng ít nhất vẫn khỏe mạnh.

“Ngày hôm nay lạnh quá, mai anh không phải qua đón em nữa đâu, để em tự đi về.”

“Cũng không lạnh đến mức đó mà, anh đã sớm quen với cái nhiệt độ này rồi. Em lên tầng đi, anh lấy xong khẩu phần ăn của em rồi lên.” Thiệu Thịnh An mang theo nửa túi gạo, một túi mì còn có xúc xích, rau khô trứng gà, những thứ này là khẩu phần ăn của Thanh Thanh và học phí của cô.

Sau khi lên lầu, Thiệu Thịnh An gõ cửa, lúc mở cửa vẫn là con dâu của bác sĩ Ngụy. Khi sinh con, con dâu của bác sĩ Ngụy ra máu rất nhiều, được cứu sống nhưng sức khỏe rất yếu, người lớn trong nhà đều ra ngoài để kiếm nguồn thức ăn nguyên liệu nuôi gia đình nên bình thường ngày nghỉ bác sĩ Ngụy chỉ có con dâu ở nhà để bầu bạn.

Cửa vừa mở ra Kiều Thanh Thanh đã nhìn thấy mặt hốc hác xanh xao của con dâu bác sĩ Ngụy, đằng sau đó là những âm thanh ồn ào trong phòng và không khí buồn rầu lẫn mùi máu.

Nhịp tim của cô bỗng chốc bỗng chốc chùng xuống.

“Chị Trần, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Chị Trần cố gắng mở miệng nói: “Thanh Thanh với Thịnh An đến rồi à, mau vào đi. Mẹ của chị nằm ở trong phòng, lúc nãy mới vừa nhắc tới em đó, nói rằng hôm nay em sẽ đến.” Nói đến đây cô ấy bật khóc.

Mọi thứ đều vẫn mơ hồ làm Kiều Thanh thanh căng thẳng.

Khi vào đến phòng của bác sĩ Ngụy, Kiều Thanh Thanh phát hiện cháu gái của bác sĩ Ngụy và những người thân của bà ấy đều ở trong phòng, khi cô bước vào mọi người đều quay đầu lại nhìn cô.

“Thanh Thanh đến rồi à, Thanh Thanh đến rồi.”

Đầu bác sĩ Ngụy quấn băng gạc nằm trên giường, sắc mặt vàng vọt, khi con trai gọi bà, lông mi bà run run nhưng nhất thời không mở mắt ra được.

“Hôm qua mới xuất viện, chủ nhiệm nói hai ngày nay đã cố gắng hết sức rồi.” Chị Trần lau nước mắt giải thích.

“Tại sao lại như vậy chứ, cô ơi.” Kiều Thanh Thanh đi qua lối đi được rẽ ra bởi đám đông đến chỗ giường, làm nóng tay rồi cho vào trong chăn cầm lấy tay của bác sĩ Ngụy. Cô học tập chăm chỉ trong một năm, đã sử dụng những nỗ lực của kiếp trước để sống sót qua ngày tận thế, cô đã đạt được một chút thành công trong năm nay. Khi cô bắt mạch xem cho bác sĩ Ngụy, trái tim cô tưởng chừng như ngừng đập.

“Mới tuần trước lúc em rời đi cô vẫn còn khỏe lắm mà, tại sao lại đột ngột như vậy, là ai là ai đã làm hại cô.”

Con trai của bác sĩ Ngụy thở dài nói: “Là sự cố trong y tế, một người nhà của bệnh nhân muốn đâm một bác sĩ trong khoa ung bướu bằng một cột băng, lúc đó mẹ tôi đúng lúc đi ngang qua để hỗ trợ châm cứu, dưới tình thế cấp bách lúc đó, cái cột băng đã đập vào đầu của mẹ tôi.”

Con gái bác sĩ Ngụy khóc không thành tiếng: “Tôi đã nói với mẹ rằng, đã lớn tuổi như vậy rồi thì thôi đừng làm nữa, nhưng mẹ tôi không nghe, nói bản thân còn có thể làm thêm vài năm nữa, nghỉ hưu lại trở về bệnh viện thành phố, làm cho bản thân mệt mỏi, thảm họa lũ lụt, băng giá ké tới, tôi tiếp tục khuyên là mẹ đừng làm nữa, mẹ tôi vẫn không nghe, nói phải kiếm thật nhiều tiền, trời lạnh như vậy, ngày nào cũng dậy từ 6h sáng, âm mười mấy độ vẫn muốn tự mình đi đến bệnh viện, không đáng đâu, đáng ra mẹ không nên đi đến viện.”

Các cháu bác sĩ Ngụy đều khóc, trái tim của Kiều Thanh Thanh như thắt lại.

Ngón tay bắt đầu cử động, cô nhìn lúc lâu thấy đôi mắt bác sĩ Ngụy run run rồi dần mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận