Thiên Tai Càn Quét

Chương 347: Vô Đề

Chương 347: Vô Đề

“Tỉnh rồi? Buổi sáng ăn cháo trứng được không?”

Kiều Thanh Thanh dựa vào lưng anh, trầm trầm nói: “Có thể, lại thêm một chút hành thái càng tốt.”

“Hành đã thái xong rồi, tí nữa thêm vào. Mẹ thế nào rồi?”

“Khá tốt, ngủ thật sự sâu, anh bên kia thế nào?”

“Cũng khá tốt, chỉ là anh cả sợ hãi, cả đêm luôn khóc lóc bừng tỉnh, tí nữa em cho anh cả ăn thứ gì đó cho ổn định tinh thần đi.”

“Được… Thơm quá, em đi gọi ba mẹ dậy rời giường ăn cơm sáng.” Mấy người ba Thiệu khôi phục ăn uống một ít, trừ bỏ ba Thiệu ăn hai chén cháo, mẹ Thiệu cùng Kiều Tụng Chi đều uống lên một chén.

“Giống như thoải mái nhiều, sáng nay cũng không ho khan nữa.” “Đúng vậy, thuốc này thật hiệu nghiệm.”

Kiều Tụng Chi lại nhớ tới sâu ngày hôm qua thấy, nhịn không được rùng mình một cái:

“Thật là đáng sợ, trong thân thể người tại sao lại có nhiều như vậy, nhiều như thế…”

“Hóa ra bên trong sương mù có sâu sao? Trời ơi tại sao căn cứ trước nay chưa từng nói qua!”

Mẹ Thiệu cũng bị đánh thức đoạn kí ức kia, hình hành khủng bố lạnh lẽo hiện lên trong đầu, bà run run một cái, tay phải che miệng lại.

“Đừng nhớ đến những cái đó!” Thiệu Thịnh An vội nói: “Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, lúc này thứ cần nhất chính là nghỉ ngơi, ngàn vạn đừng nghĩ quá nhiều.”

Dỗ các trưởng bối đi ngủ.

Kiều Thanh Thanh cũng kê một ít thuốc an thần cho Thiệu Thịnh Phi, dỗ hắn ăn xong liền cho hắn xem TV, hắn xem xem thì ngủ rồi. Cô ngáp một cái, Thiệu Thịnh An cũng bảo cô đi ngủ.

“Còn chưa rửa bát nữa.”

“Anh đi dọn không cần em, em đi ngủ nhanh lên.”

Kiều Thanh Thanh lại ngáp một cái, đôi mắt không mở ra được, vì thế nên không kiên trì nữa, vừa nằm lên giường đã ngủ.

Thiệu Thịnh An đi rửa chén, rửa chén xong lại cọ sạch WC. Cũng may trong nhà không thiếu nước, nước lúc trước tắm rửa giặt quần áo đều không có tùy ý đổ đi, sau khi đi vào xã khu Bình An đều có thể sử dụng cống thoát nước, vừa lúc có thể lấy tới dội WC. Qua hôm qua, mùi WC thật không dễ ngửi, anh đem hai cái bồn cầu đã cọ sạch hôm qua lại cọ một lần nữa, đến phòng bếp tìm chút ngải thảo đốt lên xông phòng vệ sinh.

Làm mọi việc xong anh cũng cảm thấy cơn buồn ngủ tới cản không nổi, nằm trên mặt đất cùng anh trai ngủ. Trên mặt đất trải một cái đệm, anh trai anh ngồi ở trên xem TV liền đã ngủ rồi, trực tiếp ngủ trên đệm, Thiệu Thịnh An dịch chăn cho hắn, tự kéo một góc đắp cho mình, thở phào một hơi nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Tình huống giống người một nhà Kiều Thanh Thanh như vậy đồng loạt phát sinh ở vô số góc của căn cứ người sống sót.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng hô đau, tiếng kêu sợ hãi, thuốc tiệt trùng dược hiệu kinh người, không ai có thể đủ bình tĩnh đối diện hết thảy biến hóa mà nó đem lại.

Thống khổ mang đến tân sinh, chịu đựng là có thể nhìn thấy hi vọng. Ba ngày sau, Thiệu Thịnh Phi dùng thuốc diệt trùng.

Sáu ngày sau, Thiệu Thịnh An cùng Kiều Thanh Thanh cũng dùng thuốc diệt trùng, mấy người ba Thiệu chuẩn bị sẵn sàng chiếu cố bọn họ nhưng Kiều Thanh Thanh không cần chăm sóc.

“Bệnh trạng của con không nghiêm trọng, tự con có thể chăm sóc bản thân, mẹ, mẹ đừng gõ cửa.”

Kiều Thanh Thanh che giấu qua, nếu là ngày thường mà nói, Thiệu Thịnh An khẳng định nhìn ra vấn đề, nhưng anh bị thuốc tiệt trùng tra tấn đến cực kỳ khó chịu, đã không có cách nào phân tâm.

Chỉ có Kiều Tụng Chi nhìn ra vấn đề, ngay từ đầu bà ấy không nghĩ tới hướng đó, chỉ cho rằng con gái hiếm khi lại bướng bỉnh, không muốn uống thuốc, còn dỗ cô thật lâu.

“Uống thuốc thân thể mới có thể tốt lên, con nghe lời chờ con khỏe mẹ làm trứng chưng cho con được không?”

Kiều Thanh Thanh cười: “Này không phải chiêu dỗ con lúc mười tuổi sao?” Bất chợt nghe thấy còn rất hoài niệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận