Thiên Tai Càn Quét

Chương 62: Vô Đề

Chương 62: Vô Đề

Khi vừa đẩy thuyền xuống nước nó đã nổi lên, mọi người thở phào nhẹ nhõm rồi vội vã làm theo. Thiệu Thịnh An đem toàn bộ đồ đã mua đặt ở trên đó, để Kiều Thanh Thanh sắp xếp: "Em đi chèo thuyền.”

Những người qua đường khác nhìn thấy nó, cảm thấy rất hữu ích nên đã làm theo.

Chủ cửa hàng chăn ga gối đệm ở tầng dưới buôn bán như cá gặp nước, nụ cười trên mặt họ không thể che dấu được. Vừa có tiền đã đem đưa cho con mình: “Đi, đi siêu thị mua đồ ăn đi, mua hết tiền cũng được.”

“Con biết rồi.” Cô gái cầm tiền bước nhanh đến siêu thị, Kiều Thanh Thanh đang hướng dẫn hàng xóm, cô ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt, cô gái mặc đồng phục này chính là học sinh cấp ba kiếp trước đã chỉ cách này cho cô. Hóa ra cô là con gái của chủ cửa hàng chăn ga gối đệm. Kiếp trước cô vất vả để tìm xô nhựa đi mưa, khi nhìn thấy chiếc giường chăn bông, cô vô cùng kinh ngạc, theo bản năng gọi cô gái đó lại, cô gái kỳ lạ dừng lại, quay đầu lại nói: “Chị gọi tôi sao?"

Cảnh tượng đó cô vẫn còn nhớ rất rõ.

Chớp lấy cơ hội, Kiều Thanh Thanh bỏ 2.000 nhân dân tệ ở quầy thu ngân để hai mẹ con mua thêm đồ ăn và để dành.

Khi màn đêm buông xuống, Kiều Thanh Thanh và những người khác trở lại tiểu khu. Các thành viên trong gia đình đều nóng lòng chờ đợi và mong chờ họ, vui khi thấy họ trở lại, vì vậy đã vội vàng chạy xuống chào đón.

"Sao mực nước lại cao lên nữa, tầng ba sắp thấm đến trần nhà rồi."

"Thảm rồi, nhà tôi ở tầng 4, tôi phải lên xem xem."

Mua được đồ ăn đã là một niềm vui lớn, nhưng bên cạnh niềm vui đó, mực nước thực sự là một thanh gươm sắc bén lúc nào cũng treo lơ lửng trên đầu khiến người ta lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Người dân ở tầng bốn và tầng năm mang theo đồ dùng trên lầu với vẻ mặt nặng nề, Thiệu Thịnh An thu dọn thuyền bè để Kiều Thanh Thanh mang một túi đồ lên lầu trước, đồng thời nhờ bố mẹ xuống giúp.

Ông Thiệu cùng bà Thiệu nhanh chóng đi xuống giúp bọn họ đem chăn, thuyền và mấy bao đồ lên. Thiệu Thịnh An đi sau, bà Vương ở lầu 7 chưa gì đã mở cửa nồng nhiệt như đang chào đón anh: "Cháu có thể cho bà mượn thuyền bè của cháu không? Ngày mai nhà bà cũng đến Phúc Nhuận để mua sắm."

"Được ạ, ngày mai bà đến nhà cháu lấy đi."

Bà Vương vui vẻ nhét một quả táo vào trong túi của Thiệu Thịnh An, Thiệu Thịnh An không tiện từ chối nên chỉ biết cười trừ: “Bà Vương không cần khách khí như vậy.”

"Được được, cháu mau lên lầu thay quần áo ướt đi kẻo cảm lạnh."

Khi Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An vừa tắm nước nóng xong, Kiều Tụng Chi và những người khác đã thu dọn đồ đạc của họ.

"Chúng con ra ngoài một chuyến để nghe ngóng tin tức, những nơi khác đường truyền và internet cũng mất tín hiệu, chúng ta ở đây điều kiện cũng tốt hơn, địa thể cao, trên đường đến chợ trời Phúc Nhuận biết bao nhiêu nhà bị ngập, con nhớ trước đi mỗi nhà đều có ít nhất bốn, năm tầng nhưng giờ đã hoàn toàn ngập trong nước rồi.”

Sau khi nghe những lời của Thiệu Thịnh An, sắc mặt ông Thiệu, bà Thiệu và Kiều Tụng Chi đều trở nên lo lắng.

"Ba còn không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, tại sao mưa mãi không tạnh, mau tạnh đi mà." Ông Thiệu cau mày: "Cơn mưa này cũng thật đáng sợ."

"Ba, ba đừng quá lo lắng, chúng ta đều là người một nhà, cơm ăn áo mặc không cần lo lắng, khó khăn gì cũng có thể vượt qua.” Thiệu Thịnh An an ủi mọi người mấy câu, lấy ra mấy món đồ chơi: “Con có mua cho anh hai một ít đồ chơi, lát nữa sẽ đem cho anh ấy.”

Đêm đó, mưa đột ngột trở nên lớn hơn, tầng ba bị ngập hoàn toàn, người dân ở tầng 4 bắt đầu lo sợ mà di cư, ứng phó với nguy hiểm trước mắt.

Rạng sáng, Hồ Nhất Hàng ở tầng 2 tranh thủ thời gian trở về, mang theo mấy đồng chí giúp đỡ mấy người hàng xóm cũ chuyển nhà, đưa bọn họ lên thuyền xung kích đến biệt thự bốn mùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận