Thiên Tai Càn Quét

Chương 250: Vô Đề

Chương 250: Vô Đề

Cậu ấy nói một cách nghẹn ngào.

Thiệu Thịnh An hoàn hồn, suy nghĩ một chút an ủi cậu ấy: "Chị của anh sẽ bình an sinh con, anh đừng sợ.”

Lục Tử lấy tay che miệng: "Tôi thật sự rất sợ hãi, chị tôi gầy như vậy, nhưng bụng lớn như thế, hai ngày cũng chưa sinh được, tôi thật sự rất sợ."

Trong phòng lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết sắc bén, Lục Tử run rẩy, nhịn không được nắm lấy cánh tay Thiệu Thịnh An, trừng mắt nhìn về phía phòng.

Diệp Phương sinh con hai ngày một đêm, nửa đường kiệt sức ngất đi vài lần, bà Hảo dùng hết mọi cách, sau đó Kiều Thanh Thanh đến dùng kim châm cứu và thuốc để giữ tinh thần của cô ấy, bổ sung thể lực cho cô ấy.

“Sắp nhìn thấy đầu rồi.”

Thấy vậy, Kiều Thanh Thanh đưa sâm cho Diệp Phương ngậm.

Lăn qua lăn lại đến hừng đông, Diệp Phương mới sinh ra một bé trai, ước chừng nặng hơn bảy cân, cũng không biết Diệp Phương tay chân gầy như vậy, ở mạt thế thiếu thốn vật tư làm sao có thể sinh được một đứa trẻ lớn như thế.

"Cảm ơn nhiều." chồng Của Diệp Phương quỳ xuống dập đầu với bà Hảo và Kiều Thanh Thanh, khóc lóc chạy vào phòng nhìn vợ con.

Bà Hảo đã lớn tuổi, lúc này tinh thần suy sụp, mẹ Lục Tử vội vàng dẫn bà ấy vào phòng nghỉ ngơi.

"Chúng ta cũng về nhà đi." Thiệu Thịnh An lau mồ hôi cho Kiều Thanh Thanh. Anh thấy vẻ mặt Kiều Thanh Thanh không tốt, trong lòng lộp bộp, nhưng anh thấy dáng vẻ vui mừng của cả nhà Lục Tử nên không dám hỏi.

"Anh về nhà đi, em đại khái phải ở lại một lát." Kiều Thanh Thanh mệt mỏi nói, cô đưa Thiệu Thịnh An ra ngoài, Thiệu Thịnh An ở cửa không nhịn được hỏi: "Chị của anh ấy không tốt lắm sao?"

"Nếu hai ngày này diễn ra suôn sẻ."

Thiệu Thịnh An hít một hơi lạnh: "Vậy tốt hơn hết là anh cũng nên ở lại.”

“Anh về nhà đi, đừng ở theo, đi đi.”

Kiều Thanh Thanh kiên trì bảo anh trở về, Thiệu Thịnh An đành phải trở về, nhưng nửa tiếng sau lại quay lại, mang theo cơm trong nhà.

"Mẹ nói sợ em làm việc mau đói, buổi sáng đã nấu cơm khô, em ăn một chút đi."

Gia đình Lục Tử không có tâm tư nấu cơm, chờ Diệp Phương sinh con mới bắt đầu làm, Kiều Thanh Thanh cúi người ăn chút sô cô la, lúc này quả thật đói đến trong lòng phát hoảng.

Thấy Kiều Thanh Thanh đang ăn cơm, trong lòng Lục Tử rất băn khoăn, vội vàng đi nói với ba mẹ.

"Ôi chao, đây là lỗi của tôi, để ân nhân đến hỗ trợ không được ăn cơm." Mẹ Lục Tử vội vàng đi lục tủ, lấy ra một hộp thịt bò đóng hộp: "Mang cho bác sĩ Kiều đi, thịt đóng hộp của Diệp Sơn phát rất ngon." Ở thời này cũng coi như là một phần lễ tốt.

Nhìn bóng lưng Lục Tử chạy ra ngoài, mẹ Lục Tử thương lượng với chồng: "Phải tặng hai phần tạ ơn tốt cho bà Hảo và bác sĩ Kiều, vừa rồi tôi nghe Phương Phương nói, con bé uống rất nhiều thuốc của bác sĩ Kiều, còn nếm được hương vị nhân sâm, lúc này nhân sâm không dễ tìm đâu, vì chuyện Phương Phương sinh con chúng ta bắt đầu tìm trước mấy tháng nhưng cũng không thể tìm được.”

Ba Lục Tử thở dài: "Bà cũng nói nhân sâm khó có được, thời điểm trọng yếu có thể bảo toàn tính mạng, trong tay người ta có cũng không nỡ mang ra. Thù lao đỡ đẻ của bà Hảo có định lệ, hiện tại không có trứng gà thì đưa cho bà ấy mười cân gạo, mấy người bác sĩ Kiều từ bên ngoài tới, nghe nói chỉ mang theo một chiếc xe ba bánh và mấy ba lô vật tư, cũng đưa cho cô ấy mười cân gạo đi.”

Mẹ Lục Tử do dự: "Nhiều như bà Hảo, được không vậy?"

"Cứ làm như vậy đi, nếu như không phải bác sĩ Kiều, Phương Phương đã sớm không còn sức để sinh."

"Ôi được rồi, tôi biết rồi."

"Ba đến nhà anh trai con một chút, con xem phòng bếp đi."

Biết ba đi mượn đồ ăn, Lục Tử gật đầu.

Sau đó, cơm nhà họ Diệp đã chuẩn bị xong, Lục Tử múc cho Kiều Thanh Thanh một chén lớn.

"Tôi không đói bụng nữa, mọi người ăn đi."

“Bác sĩ Kiều, cô ăn một chút đi, cơm mẹ tôi nấu rất ngon, có cả cơm rang.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận