Thiên Tai Càn Quét

Chương 655: Vô Đề

Chương 655: Vô Đề

Vết thương quan trọng, Kiều Thanh Thanh xử lý trước, những thứ khác chỉ có thể làm từ từ, không gấp được.

Trên người mỗi người đều có rất nhiều vết thương do va chạm, sau lưng ba Thiệu bầm tím một mảng lớn, mẹ Thiệu khóc lóc nói: "Ba con vẫn ôm mẹ, đau quá.”

Ba Thiệu cũng không để ý nói: "Đau chỗ nào, chỉ có một chút vết bầm tím thôi mà, dùng rượu thuốc xoa vài ngày là được rồi. Thanh Thanh à, trước tiên con phải lo cho chính mình.”

Kiều Thanh Thanh biết tình hình của mình, lắc đầu: "Tạm thời con không sao, uống thuốc là được rồi.”

"Tiểu Tăng sau khi tỉnh lại biết bí mật của cửa không gian thì làm sao bây giờ?" Ông Thiệu hỏi.

"Mấy người Lưu Chấn đều biến mất không thấy đâu, còn có đồng nghiệp Tiểu Liễu của con nữa." Mẹ Thiệu nói.

"Thanh Thanh à, con đừng nhúc nhích, mẹ xử lý vết thương trên chân con một chút." Kiều Tụng Chi đè chân cô lại.

"Mặc dù cùng nhau trải qua hoạn nạn, nhưng thời gian ở chung quá ngắn, không thể hoàn toàn hiểu được phẩm chất của một người, Thanh Thanh, chúng ta tách ra khỏi Tăng Quang Vũ đi, như vậy khi gia đình sử dụng vật tư có thể tự do hơn."

Thiệu Thịnh An đã hoàn toàn thích ứng với quy tắc mạt thế.

Thích hợp, kịp thời từ bi, nhưng cũng chỉ có một chút.

Kiều Thanh Thanh gật đầu: "Để cô ấy chèo thuyền kayak đi đi.”

Không ai có ý kiến.

Nửa giờ sau, Tăng Quang Vũ tỉnh lại, cô ta phát hiện mình ngủ trên thuyền kayak, không có ai xung quanh. Cô ta sợ tới mức lập tức ngồi dậy, phát hiện móng tay mình ở trong sóng biển dữ dội cố nắm lấy thuyền gỗ mà bị gãy đã được xử lý đơn giản, phía trên còn có dấu vết thảo dược, đau vẫn là đau, nhưng xử lý sạch sẽ như vậy, chỉ cần không dính nước chắc chắn sẽ tốt lên nhanh.

Cô ta nhìn một chút, ba lô hành lý của mình vẫn còn, ngoại trừ ba lô còn có một thùng gỗ, bên trong là một thùng cá, phía trên cắm một con dao, cô ta nhận ra đây là con dao mà chú Thiệu dùng để giết cá. Bên cạnh thùng gỗ là một chai coca giống hệt chai nước mà gia đình Kiều Thanh Thanh dùng để lọc nước.

Nhìn trái nhìn phải, Tăng Quang Vũ hiểu mình đã bị vứt bỏ.

Không, cũng không thể nói là bị vứt bỏ, chỉ là người một nhà Kiều Thanh Thanh bọn họ lòng đề phòng rất nặng, cô ta từ đầu đến cuối không cách nào gia nhập được. Cô ta thở dài một hơi, cảm thấy rất thất vọng thật đáng tiếc, cô ta và dì Kiều, dì Thiệu ở chung rất hợp, cho rằng mình có thể ở lại, tuy rằng đã nói chỉ nhận ba ngày, nhưng bọn họ cùng nhau trải qua bốn mươi chín tiếng đồng hồ nước và lửa kia, ba ngày sau mưa lửa không ai đề cập tới, không nghĩ tới bọn họ vẫn bỏ lại cô ta.

"Thật sự là tổ hợp gia đình thần kỳ." Tăng Quang Vũ thở dài. Ba Thiệu không thích quyết định, đầu óc Thịnh Phi có chút vấn đề, dì Thiệu dì Kiều đều hòa ái dễ gần, anh Thiệu cần cù ổn trọng tính tình tốt, Kiều Thanh Thanh thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng lại là cốt lõi của gia đình này, tất cả mọi người đều nghe theo sự chỉ huy của cô. Hẳn là Kiều Thanh Thanh làm chủ quyết định buông bỏ cô ta, ôi, dì Kiều và những người khác sẽ không cầu tình sao? Chẳng lẽ Kiều Thanh Thanh nói như vậy là nói một không hai.

Tuy nhiên giờ nghĩ như thế nào cũng vô dụng, một nhà bọn họ không dẫn cô ta đi, cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình, tốt xấu gì bọn họ cũng cho cô ta một con thuyền kayak, thật sự là người tốt.

Cách đó không xa, Thiệu Thịnh An buông kính viễn vọng xuống: "Cô ấy tỉnh rồi.”

“Được, vậy chúng ta đi thôi.”

Biển đã trở lại hiền hòa sau một vài giờ điên rồ, lúc này trời đã sáng.

Dọc đường đi, đám người Kiều Thanh Thanh thuận đường tìm kiếm bóng dáng của Tống Tam Hà và Liễu Chiêu Vân. Kiều Thanh Thanh rất đề phòng với người ngoài, cô có thể tiếp nhận hai đoàn đội hợp tác, ví dụ như mấy người Tống Tam Hà, nhưng không thể dễ dàng tiếp nhận người ngoài tiến vào đoàn thể nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận