Thiên Tai Càn Quét

Chương 191: Vô Đề

Chương 191: Vô Đề

Đêm đó, Kiều Thanh Thanh bị tiếng kêu cứu đánh thức.

“Có người đang kêu cứu, hình như ở gần đây.” Kiều Thanh Thanh bình ổn hơi thở và hỏi Thiệu Thịnh An có nghe được âm thanh ở vị trí nào không.

“Anh nghe được, hình như là ở hướng phía trước siêu thị Thanh Huy.” Thiệu Thịnh An ôm chặt lấy vợ, tim đập rất nhanh.

Tiếng hét vừa rồi thực sự quá chói tai, xuyên qua màn đêm, đâm thủng màng nhĩ, khiến tim đập nhanh hơn.

Ba mẹ cũng bị đánh thức từ phòng bên cạnh, Kiều Thanh Thanh còn nghe thấy tiếng khóc của Thiệu Thịnh Phi.

"Anh cả bị dọa đến phát sợ rồi, anh đi xem sao."

Sau khi xoa đầu Kiều Thanh Thanh, Thiệu Thịnh An xuống giường đi mở cửa, khi cánh cửa mở ra, hơi nóng bao trùm làm anh phải nhanh chóng đóng cửa lại.

Kiều Thanh Thanh xuống giường, đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra. Giống như bên trong gian phòng, bên ngoài cũng là một thế giới tối tăm không chút ánh sáng, nhìn một hồi cũng không thấy gì cả. Đột nhiên lại có một tiếng thét đinh tai nhức óc vang lên, cô lập tức nhìn về phía đông, trời vẫn tối đen như mực.

Cô thở dài, cũng không biết là nhà ai xảy ra chuyện, kiếp trước buổi tối cô thường trốn dưới gầm giường, dù trời có nóng đến mấy cũng không dám ra ngoài, chỉ vì dưới gầm giường mang lại cảm giác an toàn.

"Anh cả không sao, Thanh Thanh." Thiệu Thịnh An quay trở lại phòng.

"Hay mai em ra ngoài xem một chút." Kiều Thanh Thanh leo lên giường, kéo chăn lên. Thiệu Thịnh An cũng đi đến bên giường, sờ soạng xác định xem chăn của cô đã đắp kín chưa mới nằm xuống, tùy tiện kéo một góc chăn che đến bụng.

"Đừng lo lắng, tiểu khu của chúng ta không sao, em mau ngủ đi."

Sáng sớm hôm sau, ba Thiệu bắt đầu tràn đầy năng lượng trồng rau.

“Bây giờ nóng như vậy, trồng có sống được không?” Mẹ Thiệu lo lắng.

"Vừa rồi trời lạnh như thế, không phải tôi vẫn trồng được sao? Tôi phải thử một lần." Ba Thiệu đặt luống rau mới trên gác mái, dù sao bây giờ gác mái cũng không có người ở nên là nơi thích hợp nhất để trồng rau. Để che nắng, ông còn xin Thiệu Thịnh An một số màng nhựa, bìa cứng và quần áo không dùng nữa, cắt chúng ra và làm một tấm che nắng trên gác mái, nói rằng đó là biện pháp bảo vệ kép.

"Tôi sẽ trồng ngay khi mặt trời lặn."

Thiệu Thịnh An nói rằng anh sẽ chuẩn bị hạt giống và đất, anh nhớ rằng Thanh Thanh đã nói rằng ở chỗ này cũng có nhiều đất.

Ở dưới lầu, Kiều Thanh Thanh đang làm nũng với Kiều Tụng Chi: “Con thấy mình đỡ hơn rồi, con có thể đi tắm."

Năn nỉ mãi, Kiều Tụng Chi cuối cùng cũng bó tay : “Thôi tắm đi, con có lá ngải cứu chưa, mang ra đây 1 ít, mẹ đi đun nước ngải cứu cho con tắm”.

Kiều Thanh Thanh giống như một chiếc rương kho báu, cái gì cũng có. Kiều Tụng Chi đun một thùng nước ngải cứu rất to rồi đổ vào hai thùng rỗng để cô có thể đứng tắm rửa trong đó: "Trong lúc tắm rửa phải xả nước đi, nếu không cống bị bịt kín không chảy xuống được. Nước này còn sử dụng được để đánh rửa nhà tắm, vì vậy đừng lãng phí." Rồi để Kiều Thanh Thanh tắm rửa trong lúc nước còn nóng.

Trong phòng tắm, Kiều Thanh Thanh đứng trong một cái xô rỗng, dùng gáo nước gội đầu, kỳ cọ gội đầu hai lần cô mới cảm thấy tóc mình sạch sẽ.

Sau khi tắm xong, cô cảm thấy mình dường như mình đã giảm được hai cân, dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau khi cô đi ra, Kiều Tụng Chi lại giục cô sấy tóc, Thiệu Thịnh An đã chuẩn bị sẵn máy sấy tóc: "Anh sấy cho em."

Cô nheo mắt thích thú, cảm thán: “Máy phát điện bằng năng lượng mặt trời thật là hữu ích”.

"Đúng vậy. Trời thế này mà không có điều hòa thì mệt lắm. Em có biết hôm nay bao nhiêu độ không?"

"Em đoán là bốn mươi độ."

"Đó là nhiệt độ lúc mười giờ sáng. Bây giờ đã gần trưa rồi, nhiệt độ đã là bốn mươi bốn độ C."

“Ăn cơm trưa thôi.” Mẹ Thiệu ở trong phòng khách nói lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận