Thiên Tai Càn Quét

Chương 368: Vô Đề

Chương 368: Vô Đề

"Làm sao bây giờ chú Nhạc."

"Vờ như không biết đi."

"Chú Nhạc."

Lão Nhạc chậm rãi lắc đầu: "Nếu thật sự có người trộm thi thể, hoặc là nói đám người kia đã vượt quá giới hạn. Bây giờ tâm lý của bọn chúng như quả bom hẹn giờ, không thể bị kích thích. Nơi này có nhiều người như thế, trước tiên giả vờ không biết rồi âm thầm tra xem rốt cuộc là ai làm, nhớ kỹ."

"Vâng, vâng."

Trong quảng trường, Thiệu Thịnh An đưa bình nước cuối cùng cho Kiều Tụng Chi uống. Sau khi Kiều Tụng Chi phát sốt đã uống hạ sốt kịp lúc, lại uống thêm nhiều nước nên cơn sốt đã không còn, chỉ là thân thể yếu ớt không có tinh thần. Thiệu Thịnh An chờ mưa tạnh chuẩn bị kế hoạch về nhà, nhưng ngày thứ sáu trời vẫn không ngừng mưa. Song, Thiệu Thịnh An tin những điều Thanh Thanh trải qua ở kiếp trước có giá trị tham khảo. Nhất định sẽ có lúc mưa axit dừng lại, chỉ cần anh chờ được lúc đó, chuẩn bị sẵn sàng trước khi cơ hội đến.

Vừa có cơ hội Thiệu Thịnh An đã đi dạo, muốn tìm được gỗ và đinh, sau đó anh không tìm được nên không cố chấp nữa. Anh bỏ ra một quả táo đổi ghế với chủ cửa hàng. Anh đập vỡ ghế, xếp chồng lên, làm mấy đôi "Giày độn". Không có đinh, anh xé quần áo buộc lớp gỗ đệm vào giày mình rồi bước đi.

"Mẹ không cần làm thế, để con cõng mẹ."

Thiệu Thịnh An thấy Kiều Tụng Chi cũng muốn buộc đệm gỗ lên giày, anh vội cản lại, mẹ vợ như thế, anh sợ bà ngã sấp xuống. Nếu lúc này ngã sấp xuống không đơn giản chỉ trầy da. Trên đường đều là nước đọng, nếu ngã lên đường thì hậu quả khó mà lường được, anh không dám mạo hiểm như thế.

"Con cõng mẹ rất nặng đấy."

"Mẹ, để con phân tích cho mẹ nghe."

Thiệu Thịnh An phân tích xong, Kiều Tụng Chi vẫn lắc đầu: "Không thì chúng ta dìu nhau đi, con cõng mẹ rất vất vả. Đồ lót giày dày như thế, đi một mình đã khó khăn, con cõng mẹ thì đi thế nào."

Thấy Kiều Tụng Chi kiên trì, Thiệu Thịnh An không còn cách nào phải đồng ý, hạ quyết tâm khi mẹ không đi đường được thì mình sẽ cõng.

Người đang tị nạn ở đó thấy anh chuẩn bị như thế thì có người học theo, có người chế giễu, cũng có người thờ ơ nhìn ngoài cửa sổ chờ cứu viện.

Thật ra cứu viện đã bắt đầu từ sớm, nhưng căn cứ quá rộng, sức phá hoại của mưa axit rất kinh người, xe vừa chạy chưa được một cây số thì lốp xe đã bị ăn mòn. Sự ăn mòn này còn nhiều hơn khi xe chạy trên đường nhựa nóng. Đội ngũ cứu viện nghĩ hết mọi cách, cuối cùng trên Diệp Sơn bắt đầu sử dụng xe tăng. Nhưng đáng tiếc sau sáu ngày tiến độ vẫn rất chậm chạp. Nơi của Thiệu Thịnh An và Kiều Thanh Thanh ở tạm thời không được cứu trợ.

Kiều Thanh Thanh cũng bắt đầu làm giày đệm, trong không gian của cô cái gì cũng có. Cô dùng đinh cố định lớp lót ở đế giày, bảo mẹ Thiệu và Thiệu Thịnh Phi học đi.

"Giống trong phim truyền hình đó, trước kia mẹ rất thích xem những cách cách trong phim đi lại, chẳng phải bọn họ đi lại thế này sao?" Mẹ Thiệu cảm thấy rất mới lạ.

Sự lạc quan này vô cùng tốt, Kiều Thanh Thanh cười gật đầu: "Không giống lắm, nhưng lớp lót của chúng ta to hơn, dễ đi hơn trong phim nhiều. Mẹ, mẹ cẩn thận một chút.

"Em gái nhìn anh học xong rồi nè." Lần đầu tiên Thiệu Thịnh Phi nở nụ cười vui vẻ trong mấy ngày qua.

"Anh cả thông minh quá."

Thiệu Thịnh Phi vô cùng vui vẻ, đi mấy bước rất vững vàng.

"Anh cả, chúng ta đừng đi nhanh như thế, chờ mưa tạnh chúng ta đi về nhà. Trên đường đi từ từ, đừng giẫm vào vũng nước, giọt nước kia văng lên người sẽ rất đau."

Thiệu Thịnh Phi chỉ về phía tay và mặt mẹ Thiệu: "Đau thế sao?"

"Đúng thế."

Hắn hé miệng, gật đầu: "Vậy anh đi chậm, anh nghe lời."

Ngày mưa axit thứ bảy cuối cùng cũng ngừng mưa.

Mưa ngừng vào buổi tối, có người khó ngủ thức trắng đêm phát hiện ngừng mưa thì vui vẻ kêu to, Kiều Thanh Thanh bị đánh thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận