Thiên Tai Càn Quét

Chương 222: Vô Đề

Chương 222: Vô Đề

"Được. Vậy lát chúng ta đi nói với ba mẹ, bây giờ có cần cùng nhau cân nhắc lại một chút không?"

"Em nghĩ kỹ rồi, anh cứ nói đi. Trước khi tận thế có một doanh trại quân đội, hiện tại chắc chắn là nơi an toàn nhất. Sau việc có người xông vào cướp nhà giữa ban ngày ban mặt, em tin rằng ba mẹ sẽ thích ở gần nơi đóng quân hơn."

Về phần mẹ cô, cô sẽ trực tiếp nói với mẹ.

Cả nhà cùng nhau bàn bạc, cuối cùng quyết định đi Hi Thành, sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả nhà ập tức lên đường.

“Nhà Thanh Thanh đi rồi.” Vương Gia Hân nhìn về phía cửa chính: “Bọn họ nói đi Hi Thành, lại nói nơi đó từng có quân đội, hiện tại hẳn là an toàn hơn, xa như vậy, chúng ta cũng đi chứ?"

Chú Vương ngáp một cái: "Xa quá, đi thư viện thôi, bọn nó ngu ngốc quá. Hi Thành xa như vậy, đi biết bao giờ mới tới nơi.”

"Bà nội, bà nghĩ sao?"

Bà Vương cố hết sức mở mắt ra, nhưng thân thể vẫn mỏi mệt, ngay cả mở mắt cũng vô cùng khó khăn.

"Bà ơi, bà bị sốt rồi."

"Bà khỏe mà.”

Vương Gia Hân đút nước cho bà ấy, bà Vương uống một ngụm rồi quay đầu đi không muốn uống nữa.

"Cháu vẫn còn thuốc cất trong rương, còn nửa viên hạ sốt, để cháu đi tìm." Vương Gia Hân luống cuống tay chân, có quá nhiều đồ đạc lẫn lộn tất nhiên trong thời gian ngắn không thể tìm ra được hòm thuốc.

Bà Vương dùng sức nuốt nước bọt: “Đừng tìm nữa, bà không uống, cháu đi nghỉ ngơi đi, Gia Hân, đừng quấy rầy bà, bà ngủ đây."

Vương Gia Hân không chịu nghe, quyết tâm phải tìm cho bằng được.

"Bà nội, bà uống đi."

Bà Vương thở dài: "Đỡ bà dậy, bà tự uống."

Uống thuốc xong, bà Vương nói muốn đi ngủ, Vương Gia Hân hỏi lại vấn đề ban nãy một lần nữa.

Bà ấy cố gắng suy nghĩ, một lúc sau mới nói: "Xa quá, xa quá, các cháu đi thư viện đi, đường không dễ đi, mọi người đi từ từ thôi". Nói xong bà ấy ngủ thiếp đi.

"Đúng đó Gia Hân, đi bộ đến thư viện cũng khá xa, chúng ta hãy đi sau khi nghỉ ngơi thật tốt."

Vợ chồng chú Vương mệt quá không dậy nổi, hôm nay di chuyển ai cũng mệt nhừ, Vương Gia Hân còn cảm thấy cơ bắp đau nhức, đầu óc choáng váng. Nghe vậy, cô ấy lại nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, tự nhủ mệt một chút cũng không sao, may mà đồ đạc trong nhà đã được thu dọn gần hết, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi lại bắt đầu mơ hồ chìm vào giấc ngủ. Cô ấy không phát hiện bà Vương đã mở mắt ra.

Không có người đỡ, bà ấy không ngồi dậy được, cứ như vậy nghiêng đầu, lại nhìn mọi người, không biết là do trong phòng tầm nhìn mờ mịt hay là do mắt mình, những người xung quanh ở trong mắt bà ấy bây giờ chỉ là những cái bóng mơ hồ. Nhưng bà ấy vẫn cười, khuôn mặt của gia đình đã khắc sâu trong tim bà ấy từ lâu.

Bà Vương lóng ngóng gói nửa số thuốc trên tay vào chiếc khăn tay, nhét chiếc khăn vào tay đứa cháu gái rồi chắp tay vào bụng nhắm mắt lại. Hai bàn tay chồng lên nhau, lòng bàn tay phải đã lở loét chảy mủ, bốc mùi khó chịu.

Không ai ngờ rằng vài giờ sau, khi Vương Gia Hân tỉnh dậy đánh thức mọi người lại chạm vào cơ thể đã mất đi nhiệt độ của bà Vương.

“Bà nội!”

Cùng lúc đó, tại khu biệt thự vịnh Ngự Lung.

"Cẩn thận một chút, nâng cái này ra." Lâm Minh Dũng chỉ dẫn con trai giúp đỡ mình.

Lâm Đức Tuấn không vui: "Bẩn quá, không muốn động vào chút nào, ba à sao ba không mời công nhân đến dọn dẹp, việc gì phải tự mình làm mấy việc bẩn thỉu.”

Hai ba con đều mặc quần áo bảo hộ, được trang bị thiết bị ngăn chặn vi khuẩn và mùi hôi thối, giọng nói cứng rắn và khó chịu của Lâm Minh Dũng thông qua khẩu trang truyền ra: "Có phải mày bị ngốc không hả, đây là bảo bối đông sơn tái khởi nhà chúng ta, mày mà dám để cho người ngoài biết cẩn thận đến lúc đó công nhân nuốt đồ, rồi làm thịt cả tao với mày, thôi nhanh lên trời sắp tối rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận