Thiên Tai Càn Quét

Chương 420: Vô Đề

Chương 420: Vô Đề

Đám đông nhất thời hỗn loạn trong chốc lát, nhưng tất cả mọi người đến xem phim đều đã chuẩn bị tốt phòng bị, không sợ chạm vào xác của kền kền sẽ bị nhiễm vi khuẩn. Một cậu bé dùng gậy gạt xác của con kền kền đến trước mặt Kiều Thanh Thanh, vẻ mặt sùng bái nhìn cô: “Chị ơi, sau này em có thể lợi hại như chị không?”

Kiều Thanh Thanh ném xác con kền kền vào thùng, cười nói: “Chờ em tròn mười sáu tuổi là sẽ có thể đăng ký đi Diệp Sơn để tham gia huấn luyện, ấy là nếu lúc đó đội cung nỏ vẫn còn tuyển người.”

Cậu bé mím môi cười: “Ba tháng nữa là em tròn mười sáu tuổi rồi, em sẽ cố gắng.” Nói xong thì vui vẻ chạy trở lại đám đông tiếp tục xem phim.

Cô thấy Thiệu Thịnh An cười với cô, mẹ cô ngồi thẳng lưng giữa đám người đang quay đầu lại nhìn và vẫy tay với cô.

“Đó là con gái tôi đấy.” Cô loáng thoáng nghe thấy Kiều Tụng Chi nói như vậy.

Mùa hè năm thứ tám của thời kỳ tận thế, nguy hiểm từ bầu trời dần suy giảm, bầy quạ và bầy kền kền tập kích căn cứ của những người sống sót đã giảm đi rất nhiều, có đôi khi liên tiếp mấy ngày liền mấy người Kiều Thanh Thanh đều không nhìn thấy một con quạ nào cả.

Không có mối đe dọa là chuyện tốt, tuy Kiều Thanh Thanh rất bằng lòng với việc lợi dụng xác quạ để đổi vật tư, nhưng so với an toàn, cô thà không cần những “lợi lộc” kia.

Đội cung nỏ bắt đầu trở nên nhàn rỗi, thị trưởng La thương lượng với sư trưởng Bành, quyết định vẫn tiếp tục giữ lại đội cung nỏ và sẽ xếp đội ngũ này vào đội “Dân quân”, phối hợp với đội an ninh bảo vệ sự an toàn cho căn cứ. Kiều Thanh Thanh nghe ngóng được ngoại trừ các xã khu mới như xã khu Bình An ra thì các khu vực khác, đặc biệt là khu vực bên ngoài căn cứ, trật tự vẫn luôn không ổn định cho lắm, vì vậy rất có khả năng những người lính trong đội cung nỏ như bọn họ sẽ được phái đến xã khu Bình Sơn và khu vực xung quanh để tuần tra.

“Lần này để em đi, anh hãy từ chức ở nhà bảo vệ cả nhà đi.” Kiều Thanh Thanh nói.

Thiệu Thịnh An không đồng ý, làm việc ở bên ngoài chắc chắn sẽ vất vả hơn ở nhà, anh cảm thấy vợ đã chịu đủ khổ sở rồi, anh đi thì tốt hơn.

“Không có gì vất vả đâu, chỉ là hỗ trợ đội an ninh duy trì trị an thôi, để em đi đi.”

Thấy hai vợ chồng bọn họ vì chuyện này mà phiền não, trong lòng Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu cũng không dễ chịu. Các bà làm sao không biết con mình đang lo lắng cái gì, đơn giản là chúng sợ các bà và Phi Phi ở nhà lỡ gặp phải nguy hiểm trở tay không kịp, cho nên mấy năm nay Thanh Thanh và Thịnh An rất ít khi ra ngoài cùng nhau. Con mình có thể đảm đương công việc, bảo vệ gia đình, làm cha mẹ đương nhiên vui mừng. Nhưng đồng thời trong họ cũng dần dâng lên cảm giác thất bại bởi mình đang níu chân chúng, họ hy vọng con mình có thể được tự do một chút, tùy ý một chút, không cần lúc nào cũng phải lo lắng về gia đình.

“Các con cứ đi với nhau đi” Kiều Tụng Chi gõ tay.

Mẹ Thiệu bổ sung: “Mẹ và chị Chi tuy không giết quạ được nhưng bản lĩnh đối phó với trộm cướp thì vẫn đủ dùng, nếu có kẻ xấu dám mò tới cửa, mẹ sẽ dùng cung nỏ cho chúng biết tay.”

Thiệu Thịnh Phi vỗ ngực “Anh nhất định sẽ bảo vệ tốt mẹ và mẹ Kiều, anh rất lợi hại.” Cũng không biết hắn xem được tình tiết trên phim ở đâu mà tay không bẻ gãy cây chổi, một tay cầm nửa cây gậy, tự hào biểu hiện cho bọn Kiều Thanh Thanh xem, vẻ mặt kiêu ngạo như là muốn nói “Anh rất lợi hại phải không”.

Kiều Thanh Thanh đã dao động.

Kiều Tụng Chi cũng nói chuyện riêng với cô: “Con đừng lo lắng cho bọn ta, bọn ta được các con bảo vệ rất tốt rồi, nhưng làm một người mẹ, mẹ cũng muốn bảo vệ con của mình, mẹ không muốn mình trở thành điểm yếu của con, chẳng phải mấy năm nay con cũng luôn rèn luyện cho cả nhà rồi đấy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận