Thiên Tai Càn Quét

Chương 204: Vô Đề

Chương 204: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh không đi, hướng lên lầu gọi to: "Gia Hân cho tôi cái ghế." Cửa phòng 701 nhanh chóng mở ra, Vương Gia Hân vội vàng lấy ghế chạy xuống lầu đặt dưới chân Kiều Thanh Thanh, cô đứng ghế nhắm tên hướng xuống dưới lầu.

Một lô cung tên này cô bỏ ra rất nhiều tiền mua và tầm bắn tương xứng với giá của nó, lên tới ba mươi mét.

Ba mươi mét, chỉ cần những người đó dám thăm dò bọn chúng cũng đừng nghĩ tới việc rời đi.

Thiệu Thịnh An chạy cực nhanh nhưng việc chạy làm tiêu hao thể lực của anh, lúc ngắm bắn cơ thể anh bị run nên mất chính xác, thậm chí bắn đi bốn mũi tên mà không trúng mũi nào.

Thấy những người đó đã chạy đến tầng một, Thiệu Thịnh An tiếp tục đuổi theo xuống cầu thang.

Vừa chạy vừa thở hổn hển, sau hơn hai năm cuối cùng Thiệu Thịnh An cũng đã đứng trên sân của tầng một, không để ý bụi bẩn anh quỳ một chân trên mặt đất, nhanh chóng đặt mũi tên, cố gắng hết sức đỡ cung tên để nó không bị rung, đợi những tên cướp xuất hiện ở lối ra của hành lang.

Bọn chúng cũng trông thấy anh lập tức nhanh chóng chạy trốn. Mồ hôi chảy xuống mi mắt, Thiệu Thịnh An không dám chớp mắt, nín thở bắn một mũi tên, trúng vào lưng đối phương. Đáng tiếc tên đó cõng đồ trên lưng, mũi tên cũng không gây cho hắn bao nhiêu thương tổn. Không để nhụt chí, Thiệu Thịnh An đặt lại mũi tên, kéo cung và nhấn cò.

Mũi tên trượt qua bắp chân xuyên qua hai chân của người đàn ông. “Ha ha đồ chó có việc bắn cũng không xong.”

“Chờ bọn tao quay lại xem xử mày thế nào.”

Một mũi tên từ chỗ cao phóng tới, bắn trúng sau đầu anh Điểm.Nét đắc ý trên mặt biến mất, anh Điểm há to miệng, xoay người nửa vòng muốn xem ai là người muốn giết gã, nhưng ý thức dần dần trở nên mơ hồ, trong phút chốc bóng tối đã ập đến.

“Anh Điểm!”

Bốn người hét lên trong thảm thiết khi mất đi người cầm đầu, cùng với sự uy hiếp do người sát thủ không thấy mặt mang đến khiến bọn chúng hoang mang, có người ngã sấp xuống, có người tiếp tục chạy về phía trước, tên nỏ không để ý người ngã xuống mà chỉ nhắm hướng ba người đang chạy đến ra ngoài cửa. Một mũi tên, hai mũi tên, ba mũi tên.

“Xin tha cho tôi, tha cho tôi những thứ này tôi đều để lại, xin hãy thả tôi đi!” Còn một người ngã xuống đất không ngừng khóc lóc van xin đừng giết hắn.

Lưỡi hái tử thần lại xuất hiện giống như vừa rồi, sát thủ đột nhiên mủi lòng. Tên kia ngẩng đầu nhìn lên rồi lộn nhào chạy ra ngoài.

Thiệu Thịnh An đầu óc mơ hồ, chỉ biết là anh không thể thả người này đi. Cắn chặt răng, anh nâng lên cung nỏ nhắm bóng người đang chạy phía trước, bắn ra một mũi tên.

Toàn thân anh mềm nhũn, hai tay run rẩy, ngồi dưới đất thật lâu chưa lấy lại được hồn vía.

“Thịnh An”. Kiều Thanh Thanh xuất hiện ở phía sau anh, cô bước nhanh xuống lầu chạy tới đỡ: “Anh không sao chứ?”

“Anh không sao, chỉ là hơi mệt thôi.”

“Vậy anh ngồi đây chờ em, em đi xem toà nhà thứ ba một chút”. Nơi đó còn có bốn tên đang bị thương, cô phải đi tóm sạch bọn chúng.

“Anh đi với em.” Thiệu Thịnh An cắn chặt răng đứng lên, đi về phía Kiều Thanh Thanh.

Lên đến tầng ba anh và cô gặp bốn tên cướp. Bốn tên cướp bị thương ở bắp chân không thể đi nhanh, vừa bước xuống cầu thang đã kêu gào, máu không ngừng chảy ra nhưng bọn chúng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bọn chúng chửi bới, mắng mỏ đám người kia bỏ mặc anh em, nói sẽ tấn công người trong tiểu khu nhưng cho đến khi nhìn thấy vợ chồng Kiều Thanh Thanh. Bọn chúng ngạc nhiên, nhìn thấy Kiều Thanh Thanh giơ cung nỏ lên đồng tử không ngừng co giãn.

“Mọi người, mọi người chạy mau, sát thủ tới rồi.”

Bọn chúng chạy lên lầu, cô bắn ra một mũi tên cùng lúc đó mũi tên của Thiệu Thịnh An cũng bắn ra, bắn trúng hai người.

Sau khi bước qua hai người nằm dưới đất, Kiều Thanh Thanh đuổi theo bọn chúng.

“Cứu mạng cứu mạng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận